Nghe thấy lời nói của Tiểu Vũ mọi người có mặt đều không khỏi giật mình, thông thường trong trường hợp này người khác đều cố gắng bắt bớ đối thủ, còn đằng này Tiểu Vũ lại chấp nhận chia một nữa quyền quản lý vùng hoang nguyên cho đối thủ, thật sự là quá mức kỳ là.
Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ hai lão làn trong chính trường như Ngô Bình và Minh Nguyệt cũng hiểu được huyền cơ trong đó.
Ngô Bình không nhịn được khẽ liếc nhìn Tiểu Vũ, trong ánh mắt vô thức hiện lên tia sát ý nhàn nhạt nhưng rất nhanh đã biến mất, còn Minh Nguyệt thì mỉm cười hài lòng nhìn Tiểu Vũ.
Người đáng sợ nhất trên đời ngoài kẻ điên ra thì chính là kẻ biết từ bỏ, từ bỏ cái lợi trước mắt nhưng đạt được cái lợi sau này.
Tiểu Vũ chính là người đã đề nghị cuộc đấu này và cũng là người kết thúc nó.
Tuy nhiên khi mọi người đều quên đi ý nghĩa thật sự của trận chiến này thì Tiểu Vũ vẫn nhớ.
Cái gọi là quyền quản lý vùng hoang nguyên chỉ là thứ trên danh nghĩa, hiện tại dù mỗi bên đã sở hữu một nữa vùng hoang nguyên nhưng cũng không ai dám đi quá xa thành trì của mình, không phải sợ đối phương mà là sợ kẻ thứ ba trên vùng đất này, tộc đàn chó hoang.
Thế nên cái “quyền quản lý” chỉ đơn giản là “mặt mũi”, Vũng Hải không thể mất mặt dân cả hoang nguyên cho kẻ khác, người lại huyết tộc cũng không muốn khu vực này mang tên Vũng Hải, thế nên hòa là kết quả tốt nhất, vừa có thể làm kẻ thù không nổi máu nóng làm càn vừa có thể làm ông chủ là huyết tộc hài lòng.
Chỉ có đều độ chịu chơi dám buôn bỏ cái nhỏ nhặt để đạt được cái lớn lao cho đại cục như Tiểu Vũ vẫn làm cho hai đại cự đầu chú ý, chỉ là có người vui có kẻ lại buồn rầu.
Kẻ mạnh không đáng sợ mà kẻ mạnh có đầu óc mới đáng sợ nhất và Tiểu Vũ có mạnh hay không thì không ai biết, nhưng chắc chắn nàng ta có đầu óc.
Khẽ mỉm cười một tiếng Ngô Bình chắp tay với Minh Nguyệt rồi quay người rời đi, việc hòa ức giữa hai bên đã xong nhưng công việc của lão vẫn chưa kết thức nhất là giải quyết thương thế của Lôi Hồng và báo cáo lại cho cấp trên.
Ngược lại Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, chuyến đi này Trần Lâm đã giao không ít nhiệm vụ cho nàng.
Đầu tiên là kiếm tạo pháo đài Nguyệt Lượng sẵn sàng hổ trợ tiểu đệ Đại Ca thành khi có biến.
Dĩ nhiên pháo đài Nguyệt Lượng sẽ do chính Minh Nguyệt quản lý, từ đó tiến hành kế hoạch “làm màu” của Trần Lâm.
Huyết tộc có tam đại nữ vương thì cũng nên có ba đặc khu hành chính tương ứng, Huyết Linh đã có Huyết Thành trung tâm hành chính điều hành cả huyết tộc, Thanh Vân đã có Băng Cung quản lý toàn bộ khu vực Thập Vạn Đại Sơn mỏ sắt lớn nhất của huyết tộc và cũng là nơi cung cấp trang bị cho cả đại tộc, chỉ có Minh Nguyện đại tỷ chưa có gì, thế nên Trần Lâm quyết định kiếm tạo pháo đài Nguyệt Lượng cho nàng.
Dĩ nhiên gọi là pháo đài thì hiển nhiên Nguyệt Lượng chính là nơi tập trung quân đội, tuy nhiên nhiệm vụ chính của nó chính là giao thương hàng hoá với nhân loại, việc mà có lẽ chỉ có Minh Nguyệt làm tốt nhất.
Tiếp theo chính là xây dựng Đại Ca thành, biến nó thành trung tâm buôn bán giữa huyết tộc và nhân loại.
Dĩ nhiên hàng hóa mà huyết tộc muốn trao đổi với nhân loại Trần Lâm đã nghĩ từ trước, chỉ đơn giản gồm ba thứ.
Thứ nhất là lương thực, nghe thì có vẻ vô lý khi gần như các đại thế lực đều tìm ra cây lương thực cho riêng mình cần gì phải mua từ huyết tộc, nhưng lương thực mà Trần Lâm muốn bán lại khác, chúng không phải lương thực phổ thông mà là xa xỉ phẩm như rau, củ, quả các loại, những thứ đó chỉ có mỗi huyết tộc có và Trần Lâm tin không ít cao tầng của các đại thế lực sẽ thích ăn lẩu như mình.
Thứ hai dĩ nhiên không gì khách chính là rượu, đây là thị trường độc quyên giữa hệ thông và huyết tộc nên Trần Lâm không chỉ muốn bán xa mà còn muốn bán gần.
Cuối cùng chính là kim loại, mặc dù địa nham kim tinh không đủ cho huyết tộc trang bị hết cho đại quân đang ngày một lớn mạnh của mình nhưng bán cho những kẻ “chơi thân” cũng là một hình thức ngoại giao không tệ.
Dĩ nhiên đổi lại đối tác của huyết tộc có thể dùng ba thứ để buôn bán với huyết tộc, đó là thần tệ, cổ vật và gái...
Đây là thiết luật do Trần Lâm đề ra chỉ có đều khi nghe yêu cầu cuối cùng Minh Nguyệt có xúc động muốn đánh chết hắn.
Tuy nhiên dù Minh Nguyệt thấy yêu cầu của Trần Lâm rất vô lý nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận, bắng chứng rõ ràng nhất chính là không chỉ Lý Anh My mà có thêm hai nữ quân nhân bị Minh Nguyệt âm thầm lôi kéo về pháo đài Nguyệt Lượng chỉ trờ Trần Lâm về trích huyết cho cả ba...
.
Trở lại với Vũng Hải.
Trần Lâm hồn nhiên không hề biết rằng có ba cô gái đang đợi cậu về cho máu, chỉ lặng nhìn tòa đại căn cứ trước mặt.
Sau bao phen vất vả rốt cuộc Trần Lâm cũng đến được đại căn cứ Vũng Hải, một trong ba khối đại căn cứ của chính quyền Lôi Chấn.
Tuy nhiên nó lại khác xa so với tưởng tượng của Trần Lâm, hay nói đúng hơn Trần Lâm thật sự chưa đến Vũng Hải mà chỉ đến khu sinh sống của nạn dân mà thôi.
Liếc nhìn bức tường thành cao lớn như một rào gắn phân chia khu đô thị Vũng Hải bên trong và khu nhà đất không khác gì khu ổ chuột của những nạn dân ở bên ngoài, Trần Lâm không khỏi thở dài, người với người mà còn sống tách biệt như vậy không biết đời sống người dân thế nào...
Nghe tiếng thở dài của Trần Lâm, Thanh Hải đứng bên cạnh của liếc nhìn tòa đại thành mặt nói:
- Đại nhân, Vũng Hải mà chúng ta có thể đến chỉ có khu bên ngoài, còn bên trong chúng ta không có tư cách đi vào, tôi cũng không biết bên trong như thế nào.
- Tuy nhiên ở bên ngoài cũng sống khá khỏe, có thể mua bán trao đổi hay ở lại đều được.
Trần Lâm gật gật đầu bước xuống xe chầm chậm đánh giá những ngôi nhà đất trước mặt.
Về tổng thể ngoại thành Vũng Hải còn thua cả thôn nát của Vương Báo, hầu kết các kiến trúc đều được xây dựng bằng gỗ và đất trông khá tồi tàn, người qua lại tuy nhiều nhưng khuôn mặt đều xanh xao do thiếu dinh dưỡng, tốt nhất chỉ có những quân nhân tuần tra là tươi tắn hơn hẳn.
Quả thật ngoài việc được chính quyền Vũng Hải bảo vệ thì đời sống ở đây cũng không có gì hơn được nhưng thôn trang của vung hoang nguyên, thảo nào rất nhiều thế lực chấp nhận ở lại nơi đồng cỏ kia cũng không chịu đến Vũng Hải...
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang đánh giá ngoại thành Vũng Hải thì một nhóm cảnh vệ quân đi đến, một quân nhân dừng như là độ trưởng tiến đến khẽ đánh giá Trần Lâm rồi lên tiếng hỏi:
- Hai người các anh từ nơi khác đến?
Nghe thấy quân nhân kia hỏi, Trần Lâm không hề lên tiếng chỉ lẳng lặng đánh giá họ, ngược lại Thanh Hải khá biết điều mỉm cười nói:
- Phải thưa trưởng quan, chúng tôi là nạn dân từ hoang nguyên đến đây.
- Sự kiên đàn chó hoang chắc các anh cũng đã biết.
Nhận được câu trả lời của Thanh Hải vị Quân nhân kia có lẽ đã quá quen nên chỉ khẽ gật gật đầu thở dài nói:
- Được rồi không cần căng thẳng, chúng ta chỉ làm nhiệm vụ mà thôi.
- Dạo này có không ít kẻ cũng từ hoang nguyên đến, để đề phòng trị an các anh giao ra hết súng ống cho chính quyền Vũng Hải.
- Dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả một phần lương thực tương ứng.
Nghe thấy thế Thanh Hải vội vàng tiến lên mỉm cười nói:
- Thưa trưởng quan chúng tôi đi vội vãn không hề đem theo súng ống.
Khẽ đánh giá hai người vị trưởng quan kia gật gật đầu nhưng vẫn nghiêm mật nói:
- Chúng tôi cần kiểm tra một chút.
Nghe thấy thế Thanh Hải thoáng lo lắng sợ tên