Đứng trên tường thành được làm từ bê tông cốt thép của ngoại thành Vũng Hải.
Liễu Mộng Điệp khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa.
Bộ ngực ngạo nhân cũng vì thể độn lên lộ ra làn da trắng ngần khiến cho kẻ may mắn trông thấy đều vô thức bị hút vào ke sâu thâm thẩm kia.
Đang tiếc không có ai may mắn chứng kiến khung cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ kia, mà nếu có thì nữ nhân phong tình như nàng cũng không quan tâm.
Bởi lẽ lúc này trong mắt Liễu Mộng Điệp chỉ có hình ảnh chiếc xe bọc thép đanh lao nhanh trên đường để lại một cột khói dài phía xa xa kia.
- Sao ngươi lại ưu ái tên kia như vậy, không lẽ động xuân tâm rồi sao.
Bất chợt một thanh âm trần thấp đầy nội lực vang lên.
Từ phái sau một thanh niên tầm 27-28 tuổi dung mạo anh tuất nhưng tràn đầy cương nghị bước đến.
Cơ thế hắn không quá mức to lớn nhưng rất lực lưỡng khiến cho mỗi cái nhấc tay đều tràn ngập sức mạnh nghiền ép.
Nhưng đặc biệt nhất, hắn ta lại mặc trên người một bộ cảnh phục thể hiện rõ ràng chức vụ của hắn làm một cảnh vệ quân.
Tuy nhiên cảnh vệ quân có được khí thế uy mãnh bộ dạng thong dong như thế thì cả ngoại thành chỉ có đúng một người, đó không ai khác chính là anh hùng cảnh vệ quân Ngô Phàm.
Nghe thấy Ngô Phàm hỏi, Liễu Mộng Điệp không vội trả lời mà đưa tẩu thuốc lên kéo một hơi.
Không khác khí thả làn khói trong miệng vào mặt Ngô Phàm khiến hắn nhíu mày Liễu Mộng Điệp mới khoái chí cười nói.
- Ta thấy hắn đẹp trai nên ưu ái hắn một ít không được sao?
- Bộ người ghen à!
Liếc nhìn yêu nữ mê người Liễu Mộng Điệp đang đứng bên cạnh Ngô Phàm không chút động lòng hay nói đúng hơn là không dám động lòng chỉ lạnh giọng nói.
- Ngươi làm như vậy tên đầu bò La Thiên kia sẽ không để yên!
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ cười nhạt nói.
- Nghe nói Băng Thiên hội gặp phải vấn đề gì đó, chết rất nhiều người.
- La Thiên có thời gian quản đến chuyện nhỏ này sao?
- Mà nếu hắn tìm đến thật thì đã sao, liên quan gì đến ta, có bản lĩnh thì tìm tên kia đồi xe đi.
- Đến lúc đó ai chết về tay ai còn chưa biết.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Ngô Phàm không nhịn được rùng mình, đúng là độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà kế gắp lửa bỏ tay người này thật là độc.
Trần Lâm không yếu theo như Ngô Phàm nhận địch chắc cũng tầm cỡ La Thiên hoặc yếu hơn một chút, nếu hai bên xung đột Băng Thiên hội chắc chắn thực lực đại giảm như thế không chỉ thành chủ quân hay Đông Xưởng mà các thể lực khác đều có chén canh mà núp.
Ngược lại La Thiên cũng không thể cứ thế mà bỏ qua chuyện này.
Chiếc xe bọc thép kia là thương hiệu nổi tiếng của La Thiên, giờ bị người khác cầm đi không khác nào con vợ của mình bị thằng khác chơi, mặt mũi này nếu không đòi lại uy tín của La Thiên sẽ đại giảm, địa vị của Băng Thiên hội cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Nghĩ đến đây Ngô Phàm thoáng rùng mình vô thức lui ra một bước tránh xa nữ nhân xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm chết người kia.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ bật cười khanh khách rồi kinh thường nói.
- Còn nhát gan hơn cả một thằng nhóc 17-18 tuổi!
- À mà người biết lai lịch của hắn không, khẽ mạnh như hắn không thể để chạy lông nhông ngoài đường được.
Nghe thấy thế Ngô Phàm không mấy quan tâm nói.
- Hắn gọi là Trần Lâm, đến từ vùng hoang nguyên sau tai ách chó hoang.
- Tính đến bây giờ đã ở ngoại thành được 3-4 ngày.
- Thực lực chưa được kiểm chứng nhưng chắc đã đạt cấp 20.
- Ngoài ra hôm trước hắn còn tiếp xúc với Tiền Đa Đa chắc là buôn bán gì đó.
- Sau lại lấy đi một nữ nhân ở Đông Xưởng, tuy nhiên tên gian xảo Đào Quân kia lại không làm gì.
- Nhưng đặc biết nhất chính là hai nữ nhân đi bên canh hắn chính là kẻ đã giết không ít người của Băng Thiên hội kia.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi giật mình.
- Ngươi nói hai nữ nhân đi bên cạnh Trần Lâm chính là người đã giết thuộc hạ của Băng Thiên hội.
- Không thể nào chắc chắn là Trần Lâm đã ra tay.
Ngô Phàm chỉ bật cười lắc đầu nói.
- Sao ngươi quan tâm tiểu tử kia như vậy, trúng tiếng sét ai tình của hắn rồi sao.
- Lúc vụ giết người trên đường kia diễn ra hắn ta ở Đông Xưởng nên không liên quan, tuy nhiên hắn chắc chắn có dính líu.
Khẽ gật đầu Liễu Mộng Điệp không mấy quan tâm đến lời nói vu vơ của Ngô Phàm chỉ mỉm cười quỷ dị hỏi.
- Thế sao ngươi không bắt hắn thực thi công lý đi?
Nghe thấy thế Ngô Phàm cũng mỉm cười quỷ dị không kém nói.
- Chuyện của Băng Thiên hội liên quan gì đến cảnh vệ quan của ta.
Bên ngoài Vũng Hãi một chiếc xe bọc thép đang chạy như bay trên đường.
Tuy nhiên lần này người lái xe lại là Trần Lâm, sau một thời gian dài quá giang người khác Trần Lâm rốt cuộc cũng học lái xe, may mắn là dù lần đầu ôm vô lăng nhưng đường xá lúc này thực sự quá trống trải Trần Lâm lại không sợ va chạm nên rất nhanh đã điều khiển được con xe của mình.
Dĩ nhiên thầy giáo dạy lái của Trần Lâm không ai khác chính là Thu Thảo.
Thân từng làm hiệu trưởng trường trung học Vũng Hải, Thu Thảo hiển nhiên biết lái xe, dù xe bọc thép có chút khác biệt những vẫn có thể dạy cho Trần Lâm chạy được.
Ngồi bên ghế phụ, Thu Thảo nhìn qua Trần Lâm đang ôm vô lăng thích thú lạng lách không