Nhìn màng sương mù đột nhiên trở nên dầy đặc, đám người Bạch Trạch cũng trở nên vô cùng sợ hãi!
Xem ra màng sương mù huyền bí bao quanh nhóm người bọn họ và cả thành phổ Thanh Thuỷ này, rất có thể do hung vật đã tấn công bọn họ gây ra, thậm chí chuyện họ bị lạc đường cũng là do nó tác quái.
Ý thức được việc đó, Bạch Trạch cắn răng châm lửa đốt lên những bó đuốc đeo bên người cố gắn xua tan đi làn sương mù đang dần dần tiếp cận!
Thấy thế đám người còn lại cũng biết khôn nhanh chóng đốt một vùng lửa bên ngoài năng không cho sương mùa tiếp cận.
Nhìn ba người còn lại mỗi người cảnh giở một phía, Bạch Trạch lạnh giọng nói.
- Mọi người không cần phải sợ, thực vật kia chỉ biết đánh lén, không phải hung vật gì đáng sợ.
- Chỉ cần bắn chết nó chúng ta rất có thể sẽ ra ngoài được, thậm chí thu về một khoảng không nhỏ.
Nghe thấy thế mọi người đều gật đầu cảnh giới xung quanh, những sợi dây leo kia đã tấn công họ một lần thì ắt hẳn sẽ có lần hai.
May thay đúng như mọi người suy đoán, góc thực vật kia tuy vô cùng quỷ dị nhưng không phải là đại hung vật gì, dây leo của nó hoàn toàn có thể bị súng bắn nát chứng tỏ nó chỉ giỏi phục kích tìm thời cơ đánh lén.
Hiện tại lửa đã ngăn cản làn sương tiếp cận, nhưng sợi dây leo kia cũng không dám xuất hiện.
Tuy nhiên nguy hiểm vẫn chưa qua đi, những cây đuốc kia sẽ không trụ được lâu rồi cũng sẽ tắc, cứ thủ ở đây là không phải cách tốt.
- Tiểu Trạch, theo như ta nhớ không lầm!
- Cách đây không xa có một toàn nhà cao tầng, chúng ta có thể đến đó cố thủ.
Trung niên nhân trông có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm nhìn thấy tình hình không ổn vội lên tiếng đề nghị.
Thành phổ đổ nát Thanh Thủy này không có gì tốt nhưng những ngôi nhà bỏ hoang nhất là nhất ngôi nhà cao tầng thì còn lại khá nhiều, nơi đó không chỉ là chốn dừng chân mà còn là nơi phòng thủ lý tưởng cho các thợ săn.
Nghe thấy lời đề nghị của trung niên nhân kia Bạch Trạch khẽ gật đầu.
- Được chúng ta đến đó, mọi người cần thận một chút.
Cứ thế đoàn người dưới sự chỉ huy của Bạch Trạch và trung niên nhân chầm chậm tiến đến một ngôi nhà cao tầng gần đó.
Đúng như trung niên nhân kia nói, ngôi nhà bỏ hoang kia quả là một nơi phòng thủ tuyệt vời, ngôi nhà có đến năm tầng kiến trúc còn rất tốt, nếu phòng thủ ở đó họ có thể trụ được rất lâu.
Một cước đạp tung cánh cửa gỗ, Bạch Trạch vội vàng dẫn mọi người lên tầng cao nhất, vừa có thế quan sát xung quanh vừa dễ dàng cho việc phòng thủ, ngoài ra tòa nhà này là một công ty bàn ghế gổ không ít có thể dùng chúng để đốt lửa.
Cứ như thế nhờ yếu tố địa lợi, đoàn người Bạch Trạch đã cố thủ trên tòa nhà kia cho đến khi mặt trời khuất dần!
Góc thực vật kia có lẻ cảm thấy đám nhân loại này không dễ ăn nên không hề tấn công nữa, tuy nhiên đám người Bạch Trạch có mười lá gan cũng không giám lờ là, dù sao họ đã chết mất một người.
Nhưng vẫn là câu nói đó, kẻ phục khúc lúc nào cũng là kẻ kiên nhẫn nhất!
Đám người Bạch Trạch dù đã qua cơ nguy hiểm nhưng vấn đề của họ vẫn còn đó, họ không thể mãi trốn trong tòa nhà này được, lương thực và nước uống mang theo không cho phép!
Bên trong một căn phòng còn khá sạch sẽ, Bạch Trạch đứng cạnh trung niên lớn tuổi liếc mắt cảnh giới xung quanh, còn bên trong hai người Bạch Liên và A Hoa đang nấu nướng.
Khi nhìn ánh mặt trời đang khuất dần, trung niên nhân gọi là chú Quan kia không nhịn được nhìn qua Bạch Trạch vỗ vai nói.
- Tiểu Trạch cái chết của A Tài không liên quan đến ngươi.
- Lúc đó chúng ta đã cố hết sức, ngươi không cần phải tự trách!
Nghe thấy thế Bạch Trạch khẽ lắc đầu.
- Không, nếu ta không để cho mọi người vào thành phố này trú ẩn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Khẽ thở dài một tiếng chú Quan lắc đầu kiên quyết nói.
- Thợ săn nào mà không vào Thanh Thủy này trú ẩn!
- Ngươi không cần phải tự trách.
- Đây là mạt thế, sống nay chết mai là chuyện thường tình, người chết đã chết rồi quan trọng là người sống!
Nghe thấy thế Bạch Trạch cũng gật gật đầu, ánh mắt không giấu nổi vẽ lo lắng nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Chú Quan nói không sai, người chết cũng đã chết rồi quan trọng hơn vẫn là người sống, hiện tại nên nghĩ cách thoát ra khỏi đây thay vì ngồi đó tiếc thương cho đồng đội!
Nghĩ đến đây Bạch Trạch thoáng trầm ngâm rồi nói.
- Chú Quan, ngày mai ta sẽ trốn ra ngoài, nếu may mắn thoát được ta sẽ chạy về Vũng Hải báo tin.
- Vũng Hải chắc chắn sẽ không để một hung vật phát triển ngay bên cạnh mình, họ nhất định sẽ phái binh đến đây!
- Như thế mọi người sẽ được cứu!
Nghe Bạch Trạch muốn trốn ra ngoài, chú Quan không khỏi gật mình lắc đầu nói.
- Không thể, tuy hung vật kia không phải mạnh mẽ gì nhưng lại quá mức quỷ dị.
- Ngươi trốn ra ngoài sẽ rất nguy hiểm!
Tuy nhiên Bạch Trạch lại cương quyết nói.
- Chúng ta không thể mãi ngây ngốc ngồi đợi, ở đây cũng chết chi bằng liều một phen!
Nghe thấy thế Chú Quan mở miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được nên lời chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Mạt thế là vậy chỉ có thể liều mạng mà sống, kẻ may mắn thì có thể tiếp tục liều, còn người xui xẻo thì không cần phải liều nữa.
Cứ thế một đêm yên bình nhưng đầy nặng nè trồi qua!
Sáng sớm, ánh mặt trời ló dạng chiếu sáng cả đại địa sau một đêm dài lạnh giá.
Lúc này màng sương mù dường như cũng bị những tia nắng đánh tang hiện lên một còn đường trống trải đầy hy vọng.
Nhưng không ai trong nhóm người Bạch Trạch dám lơ là.
Lúc họ bước vào thành phố này, cả thành phố đổ nát cũng không có một lang sương mù nào không khác gì một chốn dừng chân vô hại.
Nhưng rồi dị biết phát sinh sương mù từ đâu ầm ầm kéo đến, họ cũng bị lạc trong thành phố quỷ quái này từ đó, nếu không phải đụng độ góc thực vật quỷ dị kia họ còn tưởng mình gặp ma!
Thế nên dù phía trước không có sương mù bao phủ nữa, đường ra đang ở ngay trước mặt nhưng đám người Bạch Trạch vẫn không mất cảnh giác!
Liếc nhìn mọi