Trên đại lộ từng vô cùng nhộn nhịp người xe qua lại, nhưng lúc này đã bị không ít cỏ dại phủ kính.
Một chiếc xe bọc thép đang chạy băng băng trên đường cán nát không ít cỏ dại, thẳng tiến về thành phố sương mù Thanh Thủy.
Chiếc xe kia hiển nhiên là của nhóm người Thu Thảo đang đại thắng trở về.
Tuy hai mẹ con Thu Thảo đều bị thương không nhẹ, nhưng thu hoạch từ chuyến đi này cũng không nhỏ!
Ngoài thanh cổ kiếm, mục tiêu ngay từ đầu của cả nhóm, thì thông qua việc chém giết không ít thây ma, cấp độ của đám người Thu Thảo cũng tăng lên đáng kể và quan trọng nhất là kinh nghiệm thực chiến quý giá khi đối đầu với những thây ma cao cấp.
Từ đó góp phần sửa chữa khuyết điểm của bản thân, hay nói theo một cách hoa mỹ chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, lấy giết chóc để tôi luyện.
Nhất là Thu Thảo, thông quan một trận chiến này nàng đã hiểu được cái gọi là “phương án dự phòng” quan trọng đến thế nào, nếu không phải có vũ khí vượt trội thì chỉ sợ kế hoạch của nàng đã sớm phá sản, cả nhóm điều có nguy cơ bỏ mạng.
Tuy nhiên nói gì thì nói, để bốn người chơi chưa đạt cấp 20 đối đầu với một thi đàn cỡ trung như thi đàn ở miếu thành hoàng vẫn có chút quá sức.
May thay nhóm người Thu Thảo đã thành công mỹ mãn.
Dĩ nhiên công lao lớn nhất mà cũng là âm thầm nhất thuộc về Kỳ Kỳ.
Cô nàng kỳ đà khổng lồ không chỉ kiềm chân thi triều đang muốn đuổi theo nhóm người Thu Thảo, mà còn kiềm chân không ít thây ma cao cấp muốn xuất thủ, nếu không một thi đàn tầm trung như thi đàn miếu thành hoàng không có chuyện chỉ có hai con thây ma cao cấp ra trận.
Tuy nhiên, bốn người Thu Thảo lại hồn nhiên không biết gì cả!
- Lần này chị Thu Thảo không tệ nha, còn giết được cả một con thây ma cao cấp!
Ngồi bên trong xe, Phương Ngân không nhịn được tinh nghịch nói.
Tính ra lần này chém giết không ít thây ma, nhưng người có thể vượt cấp giết chết một con thây ma cao cấp chỉ có mình Thu Thảo.
Tuy nhiên nghe thấy Phương Tuyết nói thế, Thu Thảo chỉ cười khổ xoa đầu con gái đang ngồi bên cạnh nói.
- Ta chỉ là may mắn thôi, con lao đều nhờ tiểu Yến!
Quả thật con thây ma gai xương kia có phần xui xẻo khi đã bị Yến Nhi bắn bị thương không nhẹ, lại hứng chịu thêm một nện của Thu Thảo.
Sóng trấn động từ một chiêu kia khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, nhất là nhưng mũi tên còn cắm trên người dưới tác động mà của sóng chấn động vô tình đâm vào sâu hơn trực tiếp giết chết nó.
Quả là số đã tới thì chạy đâu không khỏi
Tuy nhiên sức mạnh của một chiêu Nộ Hải Triều Dân kia cũng thật kinh hồn.
Được mẫu thân xoa đầu, Yến Nhi ánh mắt chớp động tò một hỏi.
- Mẫu thân, một chiêu cuối cùng kia của người là sao?
- Ta thấy nó không giống năng lực của người!
Nghe Yến Nhi hỏi, hai chị em Phương Tuyết đang lái xe cũng lắng tai nghe.
Quả thật năng lực của Thu Thảo là năng lực thuộc dạng thấy thị, không hề liên quan đến chiêu kia, huyết giáp của nàng cũng là huyết giáp đôi chân càng không liên quan gì.
Như thế nguồn gốc của một chiêu cực kỳ uy lực kia khiến không chỉ Yến Nhi mà cả hay chị em Phương Tuyết đều tò mò.
Nghe thấy con gái hỏi đến một chiêu kia, Thu Thảo khẽ xoa lên giới chỉ đang chứa chiếc mỏ neo của mình lắc đầu nói!
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết một chiêu kia không phải của ta, mà là của chiếc mỏ neo đen kia!
- Chiếc một neo kia có tên là Nộ Hải! còn chiêu kia cũng có tên là Nộ Hảo Triều Dân!
- Đại khái giống như một chiêu kia là kỹ năng đặc biệt của chiếc một neo, ta phải thông qua nó mới sử dụng được!
Nhận được câu trả lời của Thu Thảo, mọi người đều không khỏi giật mình!
Tuy vũ khí đem đến cho người sử dụng một loại năng lực nào đó không phải hiếm, thậm chí còn khá phổ biến, gần như tất cả các trang bị phẩm chất cao của hệ thống đều có.
Nhưng đó là trang bị của hệ thống, còn chiếc mỏ neo kia thì không cần giấy chứng nhận cũng có thể chắc chắn là hàng của nhân loại!
Không lẻ nhân loại đã tạo ra được những trang bị không thua trang bị của hệ thống sao!
Như thế thì lại càng vô lý, nhân loại chính là cũng tộc bị “dập” nhiều nhất sau khi hệ thống hàng lâm, nếu như nhân loại đã bá như vậy thì làm sau bị vù dập đến bước đường như ngày nay.
Chuyện này nhất định có vấn đề!
Nghĩ đến đây mọi người đều không khỏi trầm tư, chỉ có Yến Nhi không nghĩ nhiều như vậy chu mỏ hờn dỗi nói.
- Vậy tại sao cây nỏ của ta không có chiêu gì hết!
Quả thật người đơn thuần có cái hay của người đơn thuần, một câu nói của Yến Nhi đã khiến mọi người giật mình bừng tỉnh!
Hai chị em Phương Tuyết không nhịn được vuốt thanh katana đeo bên hông của mình!
Từ lúc có được những vũ khí này, các nàng chỉ biết chúng được Trần Lâm gọi là trang bị cam thu được từ những cổ vật của nhân loại để lại.
Sau này trong lúc chiến đấu các nàng mới phát hiện ra chúng cứng rắn và sức bén phi thường, không thu trang bị của hệ thống!
Lúc đó các nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đánh giá những vũ khí này là bảo vật của nhân loại được