Được sự hổ trợ của Thu Thảo.
Thái Trọng không còn rơi vào thế một chấp hai nữa đường đường chính chính bán hành La Thiên!
Cự nhân Thái Trọng chiếm cứ sức mạnh tuyệt đối, từng quyền từng quyền nện xuống đầu La Thiên.
May thay, La Thiên dù sao vẫn là đại ca Băng Thiên hội, tuy không ngừng bị áp chế nhưng hắn vẫn liên tiếp chống trả, cánh tay vung lên tạo ra một tức tường băng dày ngăn cản từng quyền như thiên thạch không ngừng trúc xuống!
Lợi dụng bức tường băng bảo hộ.
La Thiên phát động băng hóa đến cực hạn cố sức đóng băng chân của cự nhân Thái Trọng, nhằm hạn chế khả năng di chuyển của đối thủ.
La Thiên chỉ có thể xem như nóng tính, không phải kẻ ngu đần gì.
Một phen giao phong La Thiên đã biết rõ bản thân không phải đối thủ của cự nhân Thái Trọng, thế nên sách lược của La Thiên chính là cầm chân Thái Trọng lâu nhất có thể chờ người đến cứu.
Dĩ nhiên, người ở đây không phải hai tên thuộc hạ cũng đang ăn hành ngập mồm như La Thiên, mà là các đại lão ở Vũng Hải.
La Thiên không tin, chính quyền Vũng Hải mặc kệ để Thái Trọng giết chết mình, chắc chắn Vũng Hải đã bị Thái Trọng qua mặt, chỉ cần chờ họ nhận ra động tĩnh chạy đến đây thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Tuy nhiên, đáng buồn thay cho La Thiên.
Đúng là Vũng Hải sẽ không để một người chơi cao cấp như hắn chết vô ít, nhưng họ cũng chính là kẻ đứng sau giật dây cho trận chiến này.
Bên kia, thạch cự nhân Thái Trọng không chỉ có kích thước khổng lồ, mà năng lực phòng thủ cũng không thấp, chút băng phong của La Thiên chỉ có thể tạm kiềm chân Thái Trọng, chưa thể làm gì được lão.
- La Thiên ngươi nghĩ chút băng này có thể cầm chân ta sao?
Gầm lên một tiếng, Thái Trọng gồng người phát nát lớp băng phong đang đóng băng chân mình lại lạnh giọng nói.
Cánh tay to lớn được đất đá ngưng tụ ra vận sức đánh xuống bức tường băng do La Thiên tạo ra.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn kinh thiên vàng lên, bức tường băng trong suốt dày cả met bị một quyền của Thái Trọng đánh tan thành mảnh vụng, tựa như một mặt gương vỡ nát rơi xuống một đất.
La Thiên đứng mũi chịu sào cũng bị một quyền kia đánh bay.
Tuy nhiên rất nhanh La Thiên đã lộn một vòng nhảy ra xa, cánh tay vung lên tạo ra vô số bức tường băng tạm thời bao lấy cự nhân Thái Trọng vào trong.
Nhưng không sớm thì muốn Thái Trọng cũng sẽ thoát ra.
Khẽ lao vết máu trên khoé miệng, La Thiên không nhịn được thở ra một hơi.
Ai lại ngờ tên heo mập Thái Trọng không chỉ là một người chơi cao cấp, lại còn mạnh đến như vậy.
Nhất là La Thiên kẻ luôn khinh thường Thái Trọng, không ngờ hôm nay lại bị đối phương bón hành khiến cho hắn vừa thẹn vừa giận.
Ánh mắt đầy đố kỵ liếc nhìn Thái Trọng đang bị vây trong vô số bức tường băng dày cộm.
Dù bị đối thủ bón hành ngập mồm.
Nhưng La Thiên luôn cho rằng là do Thái Trọng gặp may khi sở hữu một năng lực khá mạnh, nếu không bản thân hắn vẫn sẽ là người thắng, hắn thua chỉ là do xui xẻo hơn đối thủ mà thôi.
Mặc dù nghe có vẽ não tàn, nhưng quả thật không thể trách La Thiên có suy nghĩ như vậy.
Năng lực Thạch Hoá Cự Nhân kia quả thật quá mạnh, không chỉ có sức phòng thủ cực tốt, nếu không đánh vào bản thể sâu bên trong thạch cự nhân thì không có cách nào hạ được, thì sức mạnh cũng không hề kém một chút nào, mỗi quyền đánh ra đều không khác thiên thạch lao vào địa cầu là mấy.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận là bản thân Thái Trọng cũng là một kẻ hơn người, không chỉ mang trong mình một thân bản lĩnh mà tâm tính cũng đáng sợ hơn La Thiên rất nhiều.
Tất cả chỉ là do La Thiên đố kỵ tìm lý do cho bản thân mà thôi.
Bên trong tầng tầng lớp lớp tường băng, Thái Trọng không chút sợ hãi chỉ kẻ nhíu mày suy nghĩ rồi cười lạnh nói.
- La Thiên xem tất cả đều đã lầm, năng lực của ngươi không phải đóng băng.
Bên ngoài, La Thiên nghe thấy Thái Trọng nói thể không khỏi kinh ngạc, đồng tử không nhịn được rung rung sợ hãi.
Bí mật của hắn đã bị đối phương phát hiện được.
Tuy nhiên Thái Trọng không để có La Thiên suy nghĩ nhiều.
Sức mạnh cuồng cuộn chảy bên trong người, thạch cự nhân Thái Trọng gồng người lên mạnh mẻ phá nát băng phong đáng bao quanh mình, từng quyền từng quyền đánh ra phá nát bức tường băng trước mặt, mở ra một con đường lao đến La Thiên.
Cảm nhận được chấn động khủng bố đang lao đến.
La Thiên thoáng hoảng sợ vội vàng lui ra sau.
Đáng tiếc một quyền tựa như thiên thạch lao vào địa cầu đã đánh tới, lực đạo khủng khiếp khiến La Thiên dù đã lui ra xa nhưng vần bị chấn bay đập lên bức tường phía sau.
Một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, La Thiên tức giận quyết lấy công làm thủ hạ cục đối phương.
Tự như một con báo săn, La Thiên không tránh né nữa mà cấp tốc lao đến, nhưng như một cơn cuồng phong lao đến thạch cự nhân.
Thấy La Thiên đột nhiên tấn công, tốc độ bất chợt bộc phát nhanh đến đáng kinh ngạc khiến Thái Trọng đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Là một người chơi hệ tâm linh, Thái Trọng luôn tinh vào cảm giác của mình.
Không một giây chần chờ, cự nhân Thái Trọng gầm lên một tiếng vung quyền đánh về phía La Thiên muốn chiếm lấy tiên cơ, quyền phong như thái sơn áp đỉnh đánh tới như muốn nghiền ép hết tất cả.
Tuy nhiên lúc này La Thiên đã khác.
Tốc độ của La Thiên đột nhiên bộc phát nhanh đến cùng cực, như một ngọn hắc phong lướt qua những đĩnh núi, nhè nhàng lách người né tránh một quyền khủng bố của Thái Trọng.
Cùng lúc đó, cánh tay La Thiên đưa lên, băng phong cuồng cuộn chảy về tay hắn dần dần hình thành nên một thanh băng thương to lớn!
Không một giây chần chờ.
La Thiên lách người né tránh một trảo của thạch cự nhân trong đường tơ kẻ tóc rồi lao đến đâm mạnh băng thương vào lồng ngực thạch cự nhân, cũng là vị trí của bản thể Thái Trọng.
Mũi băng thương không ngờ sắc bén vô cùng xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá ghim sâu vào lồng ngực thạch cự nhân Thái Trọng.
Cảm nhận được nguy hiển chí mạng, cự nhân Thái Trọng vung lên cánh tay to lớn cố hắn cản một thương chí mạng kia.
Đáng tiếc lực đâm của La Thiên không hề nhẹ lại quá mức đột ngột.
Cự nhân Thái Trọng không kịp phản kháng, bị một thương kia trực tiếp đâm sâu vào lồng ngực, cơ thể khổng lồ rung lên bần bật rồi ngã ầm xuống hình thành nên một cột khói dày.
Thấy thế, La Thiên ngạo nghễ đứng trên người thạch cự nhân đặc ý cười lớn.
Thái Trọng thì sao, thạch cự nhân bất khả chiến bại thì sao, cuối cùng cũng bị lão tử một thương đâm chết.
Bất chợt, lúc La Thiên đắc ý nhất thì thạch cự nhân Thái Trọng đột nhiên bật dậy.
Cánh tay to lớn tựa như phủi bụi vỗ vào người La Thiên khiến hắn phun máu bay ra xa, như diều đứt dây ngã xuống đống phế tích gần đó.
Không ngừng thổ huyết, La Thiên nằm bò trên mặt đất ánh mắt không giấu nổ vẽ kinh ngạc liếc nhìn cự nhân to lớn trước mặt.
Rõ ràng La Thiên đã đâm sâu lồng ngực của thạch cự nhân, vậy mà bản thể bên trong lại không chết.
Bên trong thạch cự nhân to lớn, Thái Trọng chỉ cười lạnh nhưng sâu bên trong nụ cười đó là giận dữ lần sợ hãi.
Bởi lẽ, lúc này một đầu thương băng to lớn đang nằm