Trông thấy nụ cười quỷ dị của Trần Lâm, La Thiên không nhịn được rùng mình sợ hãi...
Cảm thấy để tên kia sống thì mình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
La Thiên lập tức phát động băng thuật...
Từ dưới mặt đất, vô số những băng lao tựa như những ngọn giáo đột ngột đâm lên muốn xuyên chết Trần Lâm.
Đang tiếc Trần Lâm lại phản ứng quá nhanh, hay nói đúng hơn là năng lực của Trần Lâm là “phản ứng nhanh”.
Trước khi những mũi băng lao kia có thể đâm trúng bản thân, Trần Lâm đã sớm nhảy lên cao tránh thoát...
Thấy thế La Thiên chỉ cười lạnh triệu hồi ra vô số băng tiễn rỗi khẽ vung tay...
Băng tiễn như bị một lực lượng vô hình tác động phá không lao về phá Trần Lâm đang trên không trung.
Rõ ràng tuy chỉ là trang bị, nhưng băng thuật do trang bị đó tạo ra lại biến hoá vô cùng khôn lường.
Tuy nhiên trước mưa tên băng đang bay đến...
Trần Lâm chỉ nhếch mép cười nhạt rồi rút ra Tà Nguyệt đao, thân đao đen tuyền như cảm nhận được chủ nhân đang hiệu triệu ánh lên những tia sáng xanh quỷ dị...
Không một chút chần chờ, Trần Lâm như đại bàng vô mồi lao về phía mưa tên đang bay đến rồi chém một đao.
Lưỡi đao Tà Nguyệt ánh lên những tia sáng xanh đen quỷ dị...
TÀ NGUYỆT TRẢM, bí kỹ năng đặc trưng của Tà Nguyệt đao một lần nữa được kích hoạt...
Vô số những đường chém ngang dọc cắt xé như muốn phá nát không gian lao về phía mưa tên trực tiếp chém nát chúng thành bụi phấn.
Nhưng không dừng lại ở đó, ánh đao xanh đen sau khi phá nát mưa tên thì không chút suy yếu tiếp tục lao đến La Thiên.
Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, La Thiên thoáng hoảng sợ cấp tốc lui ra sau né tránh.
Đáng tiếc, mặt đất dưới hắn lại không có chân nên không thể chạy đi đâu được, một lần nữa bị Trần Lâm phá thành bình địa...
Tuy nhiên, La Thiên cũng không khá hơn là bao.
Khi La Thiên vừa mới lui ra sau né tránh một kích kia thì Trần Lâm đã lao đến.
Thấy thế La Thiên sợ vỡ mật, vội vàng triệu hoá vô số băng tiễn muốn cầm chân Trần Lâm.
Đáng tiếc băng tiễn hay băng tường không là gì với Tà Nguyệt đao, lưỡi đao Tà Nguyệt sắt bén tuyệt luân trực tiếp chém nát chúng thành bụi băng không khác gì chém một tờ giấy...
Đây chính là điển hình của câu lấy trang bị ra đè...
Lạnh lùng liếc nhìn La Thiên, Trần Lâm không có chút cảm xúc nào chém xuống.
Hôm nay chỉ có Bạch Vô Thường mới cứu được La Thiên...
- Tiểu huynh đệ xin dừng tay...
Bất chợt một thanh âm hùng hồn vang lên, một bóng người cấp tốc lao đến muốn ngăn cản trận chiến.
Tuy nhiên Trần Lâm nào phải thiện nam tính nữa gì, càng không vì một lời nói mà buôn tha kẻ dám khiêu kích uy quyền của mình.
Tà Nguyệt đao không chút dao động chém lên người La Thiên.
Lưỡi đao sắt bén vô cùng nhẹ nhàng như không chém lên ngực La Thiên để lại một vết thương dài khủng bố lồi cả xương cốt lẫn nội tạng ra ngoài, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng vết thương ướt đẫm cả nền nhà, còn dính lên mặt Trần Lâm khiến cậu trông vô cùng khủng bố.
La Thiên cũng không chịu đựng được nữa không ngừng phun máu rồi đổ gục xuống đất không rõ sống chết.
Trông thấy thảm trạng của La Thiên...
Toàn trường đều yêm lặng như tờ không ai dám nói câu gì, chỉ chầm chậm lui ra thật xa tránh khỏi Trần Lâm càng xa càng tốt, họ biết trận chiến chỉ mới bắt đầu.
Bởi lẽ, người đã lên tiếng cầu tình cho La Thiên không ai khác chính là Ngô Bình.
Ấy vậy mà Trần Lâm không hề cho Ngô Binh một chút mặt mũi nào vẫn cứ xuất thủ...
Giết chết La Thiên không phải vấn đề gì lớn, nhưng không cho Ngô Bình mặt mũi chính là đại sự.
Nhìn La Thiên đang nằm trong vũng máu của chính mình.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn Trần Lâm trầm giọng hỏi.
- Tại sao ngươi lại giết hắn.
Nghe Ngô Bình hỏi ngu như thế...
Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn vị quân nhân tầm tuổi cha mình thậm chí lớn hơn oan ức nói.
- Ông chú à...
- Giết người là tội lớn lắm đó, lão không được vu oan cho “người tốt” như ta đâu.
Nói xong Trần Lâm ngồi xuống bên cạnh La Thiên rồi như để chứng minh mình không giết ai cả.
Trần Lâm không chút khách khí vỗ lên ngực La Thiên ngay tại vết thương dài đang rĩ máu, khiến La Thiên không nhịn được đau đớn rên rĩ trong cổ họng những không ra hơi.
- Thấy không, hắn ta đâu có chết đâu, ta làm gì có giết ai...
Trần Lâm cực kỳ vô tội ngước mặt lên nhìn Ngô Bình cười nói.
Thấy thế Ngô Bình giận đến tím mặt trầm giọng nói.
- Ta hỏi ngươi tại sao lại muốn giết chết hắn, chứ không hỏi hắn chết hay chưa.
- Tiểu tử đừng giả khùng với ta.
Nghe thấy Ngô Bình nói thế, Trần Lâm lại không chút sợ hãi đứng lên lắc lắc đầu nói.
- Lão già, lão lại nói sai nữa rồi.
- Nếu ta thật sự muốn giết hắn thì hắn đã sớm chết rồi không còn sống đến bây giờ.
- Lão hỏi như vậy là hơi sai sai đó.
Liếc nhìn tên nhóc còn nhỏ tuổi hơn cả con trai mình, Ngô Bình chầm chậm thở ra một hơi rồi lạnh lùng hét lên.
- Ngươi đâu, các ngươi chết hết rồi sao còn không mau đem La Thiên vào trong dưỡng thương.
- Muốn để hắn chết thật sao?
Nghe thấy tiếng hét của Ngô Bình mọi người đều giật mình hoàn hồn trở lại.
Rất nhanh một đôi quân nhân đã nhanh chóng chạy đến cẩn thận khiên La Thiên vào trong chữa thương.
Công việc phải hết sức cẩn thật, bởi lẽ La Thiên bị thương vô cùng nặng chỉ còn lại một hơi tàn không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Huống chỉ, Trần Lâm vẫn còn ung dung đứng đó khiến cho không ít quân nhân dù đang cấp cứu cho La Thiên những vẫn vô thức cảnh giác không thể tập trung.
May thay đúng như Trần Lâm nói bản thân cậu chưa muốn giết La Thiên, hay đúng hơn là lão tác còn muốn để cho hắc sống thêm mấy chương, thế nên Trần Lâm không hề ra tay chỉ đứng đó xem kịch.
Bên kia động tỉnh không hề nhỏ của trận chiến hiển nhiên cũng đánh động được Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp.
Thực tế Thu Thảo hoàn toàn có thể dựa vào huyết mạch huyết tộc để cảm nhận được vị trí đại khái của Trần Lâm, chỉ là nàng lại bị Liễu Mộng Điệp dây không dứt khiến cho không thế đi tìm Trần Lâm ngay được.
Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vô cùng nhiệt tình với mình...
Thu Thảo chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên tia sát ý nhàn nhạt rồi bỏ mặc Liễu Mộng Điệp qua một bên mà chạy đến chỗ Trần Lâm...
Sẳn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng thật sự rất muốn biết Trần Lâm đã dùng thủ đoạn gì để cho Thu Thảo trung thành đến như vậy.
Có thể nói Liễu Mộng Điệp ưng ý với Thu Thảo, muốn nâng đỡ nàng thành cánh tay đắc lực cho mình.
Thu Thảo vừa có bản lĩnh hơn người, lại thông minh cẩn trọng có trợ thủ như thế thì còn gì bằng, đáng tiếc trợ thủ kia lại là người của Trần Lâm.
Tuy Trần Lâm đã đầu quân cho mình, nhưng Liễu