Người đến không ai khác chính là Tiểu Hắc.
Tuy nhiên, khi trông thấy con thiết giáp ngưu to lớn như một chiếc xe tải nước mắt lưng tròng, còn tựa như một con chó nịnh nọt nhìn mình....
Người cứng rắn như Tiểu Hắc cũng không nhịn được lắc đầu thầm than.
Thiết Giáp Ngưu binh chủng bộ binh hùng mạnh nhất của huyết tộc, hung thần bất khả chiến bại trên chiến trường, nếu so sánh giữa cấp độ phổ thông với nhau chúng rất khó có đối thủ.
Trừ khi là những thành phần cấp bật thống lĩnh thuộc dạng hero ra tay, nếu không gần như không có tộc nhân của bất kỳ chủng tộc nào chơi lại đám trâu bò này.
Tuy nhiên đám thiết giáp ngưu này có một khuyết điểm khá lớn, đó là chúng quá...!ngu...
Khù khờ đến độ không biết phải nói gì khiến không ít cao tầng của huyết tộc phải lắc đầu ngao ngán.
Đúng là trời không cho ai tất cả, đám trâu này chỉ thích hợp cho đi càn là tốt hơn, còn trí tệ thì thua xa nhóm tinh linh thiếu nữ.
Thế nên khi trông thấy hơn 50 con thiết giáp ngưu đang quần công con thây ma khổng lồ, tựa như ruồi bu cục shit...
Tiểu Hắc chỉ có thể lắc đầu hét lên.
- Các ngươi đi càn quét thi triều kia đi...
- Tên này để ta.
Nhận được mệnh lệnh của chị đại.
Đàn thiết giáp ngưu lập tức bỏ qua cục xương khó gặm kia, vui vẽ đi càn quét thi đàn rõ ràng là dể chơi hơn với chúng.
Con thiết giáp ngưu đại ca cũng vui vẽ chạy theo đàn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía con thây ma to lớn như muốn nói.
- Chết cha mày rồi con trai...
Thấy đàn trâu đen quay đầu bỏ chạy, con thây ma khổng lồ tức giận gầm lên thách thức.
Dù bị đàn thiết giáp ngưu hội đồng, nhưng chênh lệch cấp độ khiến con thây ma khổng lồ chỉ ăn chút quả đắng không gặp hung hiểm gì.
Thế nên, con thây ma khổng lồ không khỏi tức giận muốn đuổi theo giải quyết đàn trâu ngu kia.
Tuy nhiên, rất nhanh con thây ma khổng lồ đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm đang nhắm vào mình, bằng bản năng của mình con thây ma khổng lồ cấm tốc lui ra xa cảnh giác nhìn nữ nhân da đen đột nhiên xuất hiện kia.
Thấy thế Thiếu Hắc chỉ cười lạnh nhìn về phía bóng dáng khổng lồ phía chân trời đang ngày một lớn dần phía xa.
...
Đùng...!đùng...!đùng...
Liên tiếp những tiếng động khủng bố không ngừng vang lên tựa như ai đó đáng đóng cọc.
Đại địa run rẩy kịch liệt khiến cho không chỉ thi đàn mà cả đám người Tôn Vũ đang quan sát trận chiến cũng cảm nhận được chấn động ngày một lớn dần.
Nhìn những viên sỏi đang run lên nhè nhẹ như đang nhảy múa.
Tôn Vũ không nhịn được liếc nhìn hư ảnh khổng lồ phía xa đang ngày một rõ ràng hơn.
Dần dần một con sói đá khổng lồ xuất hiện trước ánh mắt kinh nghị của toàn trường.
Kích thước của con sói kia cực kỳ khủng bố, được cấu tạo hoàn toàn từ đất đá như một con thạch lang khổng lồ khiến cho nhìn từ xa nó như một quả núi đang chầm chậm đi chuyển.
Nếu so với nó đàn trâu đen kia chỉnh như những đứa trẻ, mỗi bước chân nhẹ nhàng đều làm cho đại địa phải run rẩy.
Nhưng điểm đặc biệt nhất của con thạch lang kia chính là trên đỉnh đầu của nó.
Một nữ nhân tuyệt sắc đang ngồi trên một cái ghế được làm từ đá tảng, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn thi đàn bên dưới.
Bên cạnh nàng cũng là một nữ nhân khác đang đứng bên cạnh lặng lẽ đứng đó đón gió.
Nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên ghế kia, mặc trên người một bộ quân phục mà đen tuyền ánh kim vô hình chung tỏa ra khí tức anh thư uy nghiêm của bật tướng quân nơi xa trường.
Tuy nhiên, ánh mắt của nàng ta lại tràn đầy huyết sắc, lạng lùng nhìn xuống bên dưới như một nữ thần cao cao tại thượng nhìn những con giun dế nơi hạ giới.
Nàng ta không ai khác chính là Hồng Ánh, đệ nhất tướng quân của huyết tộc hiện tại.
Còn nữ nhân đang đứng bên cạnh nàng cũng không phải ai xa lạ là trợ thủ đắc lực của nàng Huỳnh Dao...
Liếc nhìn thi đàn đông nghịt như một đàn kiến bên dưới, Hồng Ánh chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Dưới mệnh lệch của Hồng Ánh, hàng nghìn con Địa Nham Tích đang đu trên lung của con thạch lang đồng loạt há miệng, nhiệt lượng khủng khiếp cháy lên rực sáng lồng ngực của chúng rồi tập trung về khoang miệng.
Nhưng những hỏa pháo thực thụ, đàn Địa Nham Tích đồng loạt phun ra những quả cầu lửa cháy rực trút xuống thi đàn bên dưới.
Đình...!đùng...!đình đùng...
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Mặt đất bên dưới bị san thành bình địa, ánh lửa cháy hừng hực thiêu đốt những con thây ma biến chúng thành những ngọn đuốc sống điên cuồng bỏ chạy, biến thành phố Phúc Lâm thành cảnh địa ngục trần gian.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh tựa như luyện ngục đó, ánh mắt của Hồng Ánh lại sáng lên tràn đầy phấn khích, nàng đã chờ ngày này quá lâu.
Khi Trần Lâm bỏ đi bụi, kế hoạch nam tiến đánh xuống vùng đồng bằng phương nam của Hồng Ảnh cũng phải dẹp qua mà một, chuyển sang kế hoạch thống nhất dãy Thập Vạn Đại Sơn.
Tuy cũng là chiến tranh, nhưng đó không phải là chiến trường của Hồng Ánh mà là chiến trường của Thanh Vân, chúa tể bầu trời của huyết tộc...
Thế nên Hồng Ánh luôn cảm thấy khó chịu muốn bất chấp mệnh lệnh của Trần Lâm mà nam tiến.
Tuy nhiên, dù không có mặt tại huyết tộc nhưng không ai dám là trái lệnh của huyết tổ đại nhân, khiến những ngày đen tối của Hồng Ánh phải tiếp diễn.
Mãi cho đến gần đây Trần Lâm lại thu lấy thành phố Thanh Thủy, muốn huyết tộc bằng tốc độ nhanh nhất kéo đến lãnh địa xa xứ đó, thì Hồng Ánh mới có công ăn chuyện làm kết thúc khoảng thời gian nằm chờ chết của nàng.
Ngồi dựa lưng trên chiếc ghế đá trên đỉnh đầu thạch lang cũng chính là Tiểu Tuyết, đã dùng đến bía đá Trấn Áp Bát Hoang một trang bị tím mà Trần Lâm loot được từ nhà của bằng hữu.
Hồng Ánh khẽ chống cằm liếc nhìn thi triều bên dưới mỉm cười phấn khích, ánh mắt huyết hồng sắc trở nên rực sáng.
Trên lưng thạch lang, đàn Địa Nham Tích tựa nhưng những khẩu đại pháo nhưng chạy bằng cơm không ngừng phun ra những quả cầu lửa trút xuống thi đàn phía xa...
Cùng lúc đó, đội quân Phi Điểu cũng xuất phủ vỗ cánh bay lên bầu trời, trên lưng chúng đều chở theo một tinh linh thiếu nữ, tựa như một đôi không kỵ binh phá không lao đến thi đàn.
Bay lượn trên thiên không nhìn thi đàn đông như quân nguyên đang phải hứng chịu những quả cầu lửa không ngừng rơi xuống rồi phát nổ tạo thành một biển lửa, những tinh linh xạ thủ không chút cảm xúc vươn cung bắn