Bước ra khỏi cánh cổng to lớn năng cách ngoại thành Vũng Hải với bên ngoài.
Hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương không nhịn được thở ra một hơi may mắn.
Lúc bị quân nhân kia nhìn chằm chằm, cả hai đều vô cùng hoảng sợ lo lắng bản thân bị phát hiện.
May thay đối tương mà Thái Trọng nhắm đến không phải các nàng, những quân nhân gác cổng cũng không muốn vì chút việc nhỏ mà chọc đến Liễu Mộng Điệp.
Quả thật, nếu lúc đó không có Liễu Mộng Điệp đứng ra nói một câu, cả ba người chỉ sợ phải lên phường uống trà, tuy không đến độ bị bắt nhốt nhưng chắc chắn không thể ra khỏi ngoại thành.
Nghi đến đây, Hàn Thiên Lam không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đang giận dữ đi trước rồi nhìn lại tấm bảng vô cùng chói mắt trong tay mình thầm nghĩ.
- Không lẽ tất cả mọi chuyện đều là do...!tên kia...
Tuy nhiên, khi nhìn qua Trần Lâm đánh đứng bên cạnh, Hàn Thiên Lam triệt để dẹp ngay ý nghĩ đó trong đầu.
Ngay bên cạnh Hàn Thiên Lam, Trần Lâm người mà nàng đã nghĩ là kẻ đã dựng nên mọi chuyện lúc này đang không khác gì một thằng "hai lúa" mới lên tỉnh, ngó nghiêng nhìn cái “hội chợ” trước mặt khiến nàng không khỏi chết lặng.
Trước mặt Trần Lâm lúc này là vô số người không khác gì một cái hội chợ, những nhóm thợ săn khoảng 9-10 người tụm lại trò chuyện vô cùng vui vẽ, nào đâu có không khí của cuộc hành quân đại quy mô.
Tuy nhiên Trần Lâm đã sai, chính vì đây là một cuộc hành quân đại quy mô, có thể nói là lần đầu của Vũng Hải áp dụng chính sách "quân đôi và thợ săn cùng tiến" mới có hiện tượng trông có phần đông vui thế này, bình thường sẽ không có.
Đùng...!đùng...!đùng...
Bất chợt từng tiếng trống trận đột nhiên vang lên.
Một cánh quân gần nghìn người vô cùng khí thế ầm ầm kéo đến rồi sắp thành bốn hàng dài đứng trên khoảng đất trống trước cổng ngoại thành.
Hiển nhiên giờ vàng đã đến, Vũng Hải cũng bắt đầu ra sân...
Từ bên trong cánh quân, ba người thân mặc quân phục, khí thế bất phàm chầm chậm bước ra.
Tuy nhiên, Trần Lâm chỉ nhận ra một người trong số ba người kia mà thôi.
Đó không ai khác chính là Ngô Bình, ông chú từng khuyên Trần Lâm giảng hoà với La Thiên, còn một nam, một nữ dung mạo khá xinh đẹp đang đi bên cạnh Ngô Bình thì Trần Lâm không hề biết.
Tuy nhiên, Trần Lâm cũng không có nhu cầu phải biết, bởi lẽ Ngô Bình mới là chỉ huy lần hành động này, chỉ quan tâm lão là được rồi, những ngươi khác Trần Lâm mặc kệ.
Liếc nhìn toàn trường một vòng, Ngô Bình khẽ mỉm cười gật gật đầu nói.
- Chào các vị, có lẽ tất cả mọi người ở đây đều biết chúng ra sắp phải đối mặt với thứ gì.
- Tuy nhiên ta Ngô Bình, tổng chỉ huy quân đội Vũng Hải cũng phải nhắc lại với các vị.
- Cách Vũng Hải không xa về phía tây-nam đột nhiên xuất hiện một đại thi đàn vô cùng nguy hiểm với Vũng Hải.
- Thế nên cũng ta không còn cách nào khác đành xuất thủ tiêu diệt chúng.
- Tuy nhiên sức người có hạng, quân đội Vũng Hải không có khả năng ôm hết thi đàn kia.
- Thế nêu Vũng Hải quyết định nhờ đến các vị, mong các vị có thể góp một phần sức cho nhân dân Vũng Hải.
Nói xong Ngô Bình lệ nóng khẽ chảy nghiên người kính cẩn với toàn trường.
Danh tiếng của Ngô Bình rất tốt, thế nên hàng động của lão khiến toàn trường không khỏi sôi trào.
Rất nhiều người đều bị hành động cùng lời nói của Ngô Bình khích thích khiến nhiệt huyết sôi trào muốn xông lên chém giết thi đàn kia.
Tuy nhiên vấn có một số khác cảm thấy chuyện này là lạ, chỉ sợ chuyện này lại là một kế hoạch nào đó của Vũng Hải.
Bóp...!bóp...!bóp...
Bất chợt từng tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình vang lên.
Trần Lâm nghe những câu nói của Ngô Bình trở nên...!thích thú.
Nhiệt liệt hoan nghênh vỗ tai inh ỏi...
Chỉ là Ngô Bình đang diễn thuyết ngay trong lúc cảm động cúi đầu, Trần Lâm vỗ tay ngay đúng thời điểm này cảm thấy giống “đâm xuồng bể” hơn là ủng hộ.
Bên kia Ngô Bình thấy có tên điện nào đó đột nhiên vô tay inh ỏi ngay trong lúc “lệ nóng ướt mi” vô cũng cảm động này thì không nhịn được nhíu mày.
Tuy nhiên, khi thấy tên điên kia là Trần Lâm, Ngô Bình chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Xem như chó nó kêu không mấy quanh tâm, Ngô Bình mặc kệ Trần Lâm tiếp tục nói.
- Trên cơ bản quân đội Vũng Hải vẫn là nồng cốt trong trận chiến này, còn những thợ săn sẽ giữ vay trò hổ trợ.
- Vì thể Vũng Hải quyết định chia những đội ngủ thợ săn thành ba tổ.
- Bao gồm...
- Tổ trinh sát sẽ lo Liễu phu nhân chỉ huy, chịu trách nhiệm thám thính tình hình, hướng di chuyển của thi đàn.
- Tổ hậu cần chịu trách nhiệm cũng cấp nhu yếu phẩm cho quân đội sẽ do thiếu tá Lôi Hồng chỉ huy.
- Thứ ba, tổ hổ trợ chịu trích nhiều giúp đỡ cho quân đội chính uy giải giáp những thây ma lạc đàn, tránh để chúng kéo được đến Vũng Hải, dĩ nhiên trách nhiệm nặng nền này sẽ do Lôi Vũ thiếu gia chỉ huy thực hiện.
Ngô Bình vừa nói xong, hành loạt quân nhân đầu đồng loạt đưa tay lên chào thể nhiều uy quyền.
Cùng lúc đó một nam một nữ đứng cạnh Ngô Bình kia, hiển nhiên chính là Lôi Vũ và Lôi Hồng cũng bước ra chào với mọi người, khiến toàn trường không nhịn được xì xào bàn tán, xem ra có không ít người biết đến hai vị kia...
Chỉ có Liễu Mộng Điệp vẫn đứng cạnh Trần Lâm, dường như nàng ta có chút không thích chuyện này nên không có ý định tham gia.
Ngược lại, Trần Lâm cũng kẽ đánh giá một nam một nữ có phần xa lại kia.
Hai người kia đều họ Lôi nên không cần nghĩ nhiều cũng biết có quan hệ với Lôi Thành.
Tuy nhiên Trần Lâm chưa hề gặp bất kỳ ai trong số họ, chí có Lôi Hồng thì đã từng nghe báo cáo qua.
Lôi Hồng kia không ai khác chính người đã đánh nhau với Mục Thanh Thanh khi Vũng Hải và huyết tộc lần đầu gặp mặt, chỉ là Lôi Hồng lại bị cô bé Thanh Thanh suýt chút giết chết, không ngờ lần xuất thủ này nàng ta vẫn tham gia.
Khẽ liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đang đứng bên cạnh, Trần Lâm không nhịn được cười hỏi.
- Đại tỷ, sao lão nhân gia người lại rảnh rỗi tham gia lần hành động này vậy?
Rõ ràng lần hành động này không hề liên quân đến Liễu Mộng Điệp, nàng lại là dân nội thành rồi chả được lợi lộc gì trong chuyện này, nên phải ở lại Vũng Hải hưởng phúc mới phải.
Tuy nhiên khi nghe Trần Lâm hỏi, Liễu Mộng Điệp chỉ cười trừ kéo một hơi thuốc cho bổ phổi rồi không chút khách khí thổi khói thuốc vào mặt Trần Lâm cười nói.
- Ta sợ tên