Đêm xuống...
Người theo hương hoa mây mù giăng lối
Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi...
Đơn côi mình ta vấn vương
Ngồi ngắm trăng như chó chực xương...
Tuy nhiên, mây mù giăng kín lồi đã che khuất đi ánh trăng trên thiên không, khiến cho con chó nào đó không thể ngắm trăng và cả đại địa bên dưới cũng chìm vào trong bóng tối...
Chỉ có ngọn đồi nơi trú ẩn của đại quân Vũng Hải là vần còn ánh sáng, như một bức tường vô hình ngăn cản bóng tối bên ngoài, không cho nó nuốt lấy vùng đất này.
Từng cột lửa được đốt lên cháy hừng hực chiếu sáng khoảng không bên ngoài tuyến phòng thủ.
Không chỉ có thế, những tháp quan sát cao đến 3m cũng được cất công xây dựng nằm dọc theo bức tường như những tuyến phòng thủ cảnh giới khoảng không đen tối phía xa...
Trên mỗi tháp cạnh đều được trang bị súng máy được gỡ ra từ những chiếc xe bọc thép phòng khi bất trắc sẽ dùng đến và một chiếc đèn công suất lớn sẵn sàng chiếu sáng bất kỳ hung thú nào dám tiếp cận bức tường.
Dĩ nhiên nhiệm vụ đó thuộc về các quân nhân.
Mỗi tháp canh đều có hai quân nhân một trước một sau cảnh giới, có thể tạm gọi là A và B, hết giờ sẽ có sẽ có một quân nhân mới tạm gọi là C đến thay cho quân nhân A ở lâu hơn, còn B thì tiếp tục cảnh giới không quan tâm đến chuyện thay người, cứ thế B và C sẽ tiếp tục cảnh giới đến khi hết giờ một quân nhân D sẽ đến thay cho B, cứ tuần tự như vậy đảm bảo luôn có người cảnh giới lằn ranh sáng tối bên ngoài kia.
Đây mới thực tế là cách thay phiên nhau cảnh giới được sử dụng, còn một phát một thay luôn cả tổ để xuất hiện một khoảng chết không ai cảnh giới cho kẻ địch lợi dụng thì chỉ có trong phim tàu...
Tuy nhiên, dù có các quân nhân không ngừng cảnh giới xung quanh, nhưng đại quân không ai dám lơ là, đều ôm lấy khẩu súng của mình nằm trong lều chờ đợi, chỉ cầu mong đêm nay trôi qua thật nhanh.
Có thể nói không khí vô cùng căng thẳng dù muốn hay không đã bao trùm lấy cả đại quân...
Hiển nhiên, vẫn có một kẻ tương đối vô tư trong số đó...
Ngôi trên mui chiếc xe bọc thép của mình, Trần Lâm không chút lo lắng nguy cơ sắp đến thảnh thơi ngồi ăn mì.
Dĩ nhiên, đây không phải là mì ăn liền tầm thường mà các quân nhân đang ăn, mà là một đĩa mì ý sốt thịt bằm do Trương Tố Nga đặc biệt làm cho mọi người...
Trần Lâm tất nhiên cũng có phần và còn là phần nhiều hơn cả.
Tính ra đây là một món ăn khá công phu trong hoàn cảnh mạt thế hiện tại, may thay tay nghề của Trương Tố Nga không thấp, nàng đã dùng bột Chuối Ngô làm thành sợi mì rồi dùng thịt hung thú làm gia vị sốt lên cho món mì ý phiên bản mạt thế...
Mặc dù, không đúng chất đúng vị lắm nhưng cũng rất ngon, hoàn toàn đảm bảo yêu cầu của ăn uống của Trần Lâm.
Ngồi bên cạnh Trần Lâm không ai khác chính là Liễu Mộng Điệp cũng đang cầm một đĩa mì vừa thưởng thức vừa lắc đầu than thở.
- Mạt thế sung sướng kiểu này chắc chỉ có mình ngươi có được...
Quả thật thời mạt thế này người khác chỉ cần no bụng đã mừng đến phát khóc, vậy mà Trần Lâm đã tiến đến chuyện ăn ngon rồi, quả thật khiến nhiều người phải đố kỵ.
Dĩ nhiên những đại lão của Vũng Hải thì ngoại lệ, chỉ là họ đều là đại lão không thể so sánh được, trong mắt Liễu Mộng Điệp một nhân loại phổ thông không quyền không thể như Trần Lâm có được điều kiên sống như hiện tại đã là quá mức phi thường rồi.
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại không hề biết rằng, Trần Lâm cũng là một đại lão, thậm chí còn là một trong những siêu cấp đại lão trong trò chơi này, cái chính quyền Vũng Hải gì đó không thể sợ sánh được...
Nuốt xuống một miến thịt, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp hậm hực nói.
- Đã đi ăn chực rồi còn chê chủ nhà...
- Có tin ta thả chó đuổi khách hay không.
Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp lại không hề giận chỉ mỉm cười quyến rũ nói.
- Ngươi nỡ lòng nào đuổi tỷ tỷ ta đi sao?
- Bên ngoài có rất nhiều sói đó.
Tuy nhiên, vì miến ăn Trần Lâm không chút nể mặt nói.
- Tình cảm tỷ đệ một đĩa là đủ rồi.
- Liễu phu nhân, trời đã tối rồi ta cần nghĩ ngơi, nếu người muốn ở lại đôi ta có thể ngủ chung, còn không thì mời tỷ đi cho.
Thấy tên khốn kia vì không muốn chia phần cho mình mà không chút khách khí đổi khách, Liễu Mộng Điệp không khỏi tức giận cười lạnh nói.
- Nghĩ ngơi cái gì mà nghĩ ngơi.
- Đại quân đang ngập nguy hiểm, ngươi không giúp sức một tay còn đồi nghĩ ngơi, bộ không thấy hỗ thẹn với lương tâm sao.
Nghe Liễu Mộng Điệp chính khí lẫm liệt nói, Trần Lâm không nhịn được đưa ngón giữa lên nói.
- Ta thuộc tổ trinh sát, liên quan gì đến chuyện phòng thủ..
- Giờ làm của ta hết rồi...!Liễu phu nhân cũng bớt bóc lột đi.
Nói xong Trần Lâm nhảy xuống đất bỏ lại Liễu Mộng Điệp, hiển nhiên là một đĩa chưa no quyết định đi ăn tiếp.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn mặt dày nhảy xuống đất rồi chạy theo Trần Lâm cười nói.
- Tiểu đệ thân ái...!ta chưa ăn no có thể bảo nữ nhân kia cho ta một đĩa nữa hay không?
Rõ ràng Liễu Mộng Điệp ra sức bám đuôi Trần Lâm là để ăn chực tiếp, dù sao với tình hình hành quân hiện tại kiếm được miến ăn ngon là rất khó, không thể bỏ qua được...
Tuy nhiên Trần Lâm lại cương quyết lắc đầu muốn mở miệng đuổi vị khách mặt dày kia đi.
Reng...
Bất chợt một tiếng kêu báo động vang lên khắp ngọn đồi khiến Trần Lâm khẽ giật mình.
Liễu Mộng Điệp cũng nhíu mày nhìn về nơi phát ra âm báo.
Rốt cuộc đàn sói cũng đã đến.
.
...
Trên một ngọn tháp canh tại phía nam ngọn đồi..
Hai quân nhân chịu trách nhiệm cảnh giới đang chẩn thận nhìn khoảng không đen tối phía xa, nơi ánh sáng của nhưng ngọn lửa không thể đến được.
Họ đã canh gác gần hai tiếng rồi những vẫn chưa có động tĩnh gì...
Dĩ nhiên như thế lại càng tốt, họ thật lòng cầu mong thông tin về đàn sói không thành sự thật.
Bất chợt một quân nhân đột nhiên cảm thấy khoảng tối phía xa dừng như đang chuyển động.
Không một chút chủ quan cho qua chuyện, vị quân nhân kia lập tức bật lên ngọn đèn soi sáng vùng tối phía xa kiểm chứng.
Ánh sáng từ ngọn đèn công suất lớn chiếu sáng khoảng tối phía xa, khung cảnh bị bóng tối che khuất hiện lên rõ ràng trước mặt hai quân nhân.
Chỉ là khi trông thấy khung cảnh đó, hai vị quân nhân thân kinh bách chiến đều không nhịn được hoảng sợ.
Mắt...!hàng trăng, hàng nghìn cập mắt đỏ ngầu cùng hàm răng sắc nhọn đang nhìn chằm chằm về phía đại quân.
Không một chút chần chờ, vị quân nhân kia lập tức bấm còi báo động.
Thanh âm reng...!reng...!vang lên inh ỏi khiến mọi người đều giật mình hoảng sợ.
Ngô Bình lập tức nhảy ra khỏi liều dẫn theo quân nhân dưới trướng chạy đến bức tường phòng thủ.
Những tháp cạnh gần đó cũng nhận thấy tình hình có biến lập tức bật đèn chiếu sáng khoảng tối phía xa.
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn hàng trăm, hàng nghìn con sói đen như mực cũng lộ ra trước mặt mọi người khiến ai nấy đều hít một ngụm lãnh khí...
Mười nghìn con sói, đây đúng là mười nghìn con sói, tìm báo của Yến Nhi là hoàn toàn chính xát.
Bên kia bị vô số ánh đèn chiếu đến, đàn sói thoáng giật mình rồi cấp tốc lui về phía sau tránh thoát ánh đèn của đại quân.
Thấy thể không một ai cảm thấy vui mừng, họ biết kẻ thù vẫn còn ở đó, đàn sói chỉ lui ra xa chờ đợi thời cơ chứ không hề bỏ đi.
Vô số ngọn đèn cố gắn soi đến nơi xa nhất có thể tìm kiếm bóng dáng những con sói, nhưng không một ai có thể trông thấy chúng một lần nữa, dường như chúng đã bỏ đi.
Chỉ là Ngô Bình không ngu đến mức