Năm quả quang cầu tựa như năm mặt trời nhỏ soi sáng đại địa bên dưới.
Hiển nhiên đối với đại quân Vũng Hải, năm quả cầu kia không chỉ là ánh sáng mà còn là lợi thế áp đảo của nhân loại.
Nhưng đối với đàn sói đen, năm quả cầu kia lại vô cùng đáng ghét!
Năm quả cầu kia chính là thứ phá đi năng lực ẩn mình đặc trưng của tộc đàn sói đen, khiến rất nhiều tộc nhân phải bỏ mạng.
Nếu không đàn sói đen đã có thể lợi dụng bóng tối và bốn con cự lang cấp lĩnh chủ phá nát tuyến phòng thủ kia rồi.
Quả thật nếu xét theo một góc độ nào đó!
Trương Tố Nga mới là người đã gánh cái game này, khi đã gần như phá hủy kế hoạch của đàn sói đen.
Thế nên muốn lật cái game này thì nhiệm vụ tiên quyết của đàn sói đen là phá đi tầm nhìn của đối thủ, cũng tức là năm quang cầu đang lơ lửng trên không kia và hiển nhiên cái nhiệm vụ đó rơi trên đầu bốn con cự lang.
Tuy nhiên, trước sự phòng thủ vô cùng quyết liệt của quân đội Vũng Hải, nhiệm vụ đó không hề dễ dàng chút nào, hai trong số chúng đã bị kìm chân lại!
Nhưng ngược lại, đó cũng là lợi thế mà chúng tạo ra nhằm hổ trợ cho đồng đội.
Trước ánh mắt sợ hãi của không ít quân nhân, một con cự lang thành công nhảy lên tường thành rồi vượt qua vô số làn đạn súng máy có thể bắn nó thành tổ ong, tung người nhảy lên không trung rồi há miệng cắn vào một quả quang cầu.
Rắt! một tiếng!
Quả quang cầu tựa như thủy tinh bị những chiếc răng nanh sắc nhọn của con cự lang cắn nát.
Ánh sáng cũng vì thế biết mất, thay thế đó là một góc tường u tối.
Bên kia dù đã mất đi một quả quang cầu, đồng nghĩa với đó là cũng ít đi một bóng đèn phải cung cấp điện, nhưng sắc mặt của Tương Tố Nga lại không tốt chút nào, thậm chỉ còn trở nên trắng bệch ra, cơ thể mũm mĩm không nhịn được run lên, may thay Trần Lâm đã nhanh tay giữ lấy nàng.
Xem ra việc những quả quang cầu kia bị phá hủy cũng có tác động không nhỏ đến Trương Tố Nga.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!
Bên một góc tường khác, đồng bạn của con sỏi lúc này cũng không kém cạnh đã nhảy lên tường thành rồi mượn chính bức tường nhảy lên không trung há miệng cắn vào một quả quang cầu đang lơ lửng khác!
Bất chợt mười con bướm trắng phá không bay đến rồi phát nổ ngay trước mặt con sói đen muốn ngăn cản nó.
Hiển nhiên người ra tay không ai khác chính là Liễu Mộng Điệp, hơn ai hết nàng biết rõ đèn mà tắc thì game này cũng không cần phải chơi nữa!
Thế nên khi vừa thấy con sói đen muốn phá hủy quang cầu như đồng bạn của nó, Liễu Mộng Điệp lập tức lao đến ngăn cản, mặc kệ mưa gió bên ngoài!
Tuy nhiên, trước vụ nổ do những con bướm trắng của Liễu Mộng Điệp tạo ra, con sói đen lại không mấy tổn thương, vẫn kiên quyết lao đến cắn nát một quả quang cần nữa.
Thấy thế Liễu Mộng Điệp không nhịn được nhíu mày thở dài.
Địa Nhiệt Hồ Điệp, năng lực vô cùng bá đạo của mình Liễu Mộng Điệp có thể xem như một quả bom di động có thể không ngừng phát nổ.
Những không đồng nghĩa với đó là năng lực kia không có khuyết điểm!
Trí mạng nhất là sức mạnh từ vụ nổ, nhìn thì đẹp nhưng uy lực lại không phải quá lớn, nói trắng ra là Địa Nhiệt Hồ Điệp thích hợp chơi quần công giải quyết đại lượng quân địch phổ thông hơn là đối đầu trực tiếp với một đối thủ ngang tầm.
Ngoài ra năng lực kia có một thiên địch trời sinh, đó là nước.
Cơn mưa như trút nước kia không chỉ dập tắt đi những cột lửa, mà còn hạng chế cực lớn với năng lực của Liễu Mộng Điệp!
Bất chợt một cánh tay vươn lên đặc nhẹ lên vai Liễu Mộng Điệp khiến nàng khẽ giật mình quay lại.
Tuy nhiên người đến không ngờ lại là Trần Lâm, lúc này đã bất chấp cơn mưa tiến đến đứng cạnh Liễu Mộng Điệp.
Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại ba quả quang cầu còn lại đang bay lơ lửng trên không trung, Trần Lâm như không có việc gì nói.
- Nàng chỉ huy đại quân chống trả đàn số phổ thống đi, tên to xác này cứ để ta.
Nghe thấy Trần Lâm chịu ra tay, Liễu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cậu rồi gật đầu cười nói.
- Ngày mai chắc mặt trời mộc lên từ phía tây rồi.
Người như Trần Lâm chấp nhận để ba người Yến Nhi hỗ trợ đã là vô cùng may mắn rồi, vậy mà bây giờ lại đích thân xuất thủ, đúng là hiếm thấy.
Tuy nhiên Trần Lâm chỉ lắc đầu như không có chuyện gì nói.
- Ta không muốn để người của mình bị thương.
- Cũng không muốn bị đánh đồng cũng nhưng tên kia.
Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày khó hiểu!
Không muốn để người của mình bị thương hiển nhiên là nói Trương Tố Nga, mặc dù không rõ ra sao nhưng để những quả quang cầu kia vỡ chắc chắn không có lợi cho nàng.
Chỉ là câu nói sao lại khiến Liễu Mộng Điệp khó hiểu, không muốn bị đánh đồng là như thế nào?
Bất chợt như ý thức được gì đó Liễu Mộng Điệp liếc nhìn toàn trường một vòng.
Trên bức tường bao lẫn trên các tháp cạnh, vô số các quân nhân đang không ngừng nổ súng bắn hạ những con sói phổ thông!
Ngược lại, bốn con cự lang đột kích trên cơ bản cũng đã đối thủ.
Dẫn đầu là Ngô Bình đứng mũi chịu sào một mình solo cùng con cự lang, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt không ai nhường ai.
Ngay bên cạnh lão, đỡ hơn rất nhiều là bộ ba Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân đang bán hành cho con cự lang, trên cơ bản nó đã bị thương khá nặng nên việc đánh bại nó chỉ là vấn đề thời gian.
Ngược lại, hai con cự lang thành công đột phá vòng vây nhảy lên phá nát hai quả quang cầu cũng đã có kẻ kìm chân.
Một trong số đó hiển nhiên là con sói lớn trước mặt đang cảnh giác nhìn hai người Trần Lâm.
Còn lại chính là bị Lôi Hồng cùng không ít quân nhân lẫn người chơi cao cấp cầm chân.
Tuy vô cùng nguy hiểm nhưng tình hình trên cơ bản đã ổn thỏa.
Bất chợt như cảm nhận được gì đó, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày!
Toàn trường dù đông người, nhưng không hề thấy bóng dáng của Lôi Vũ và cả Băng Thiên hội.
Rõ ràng là đã trốn ở một góc không muốn xuất thủ!
Nhìn không ít quân nhân bị những con sói liều mạng cắn trúng bị thương không nhẹ, thậm chí bỏ mạng.
Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chuyện này ta sẽ báo lên với Ngô Bình sao.
- Ngươi! cũng nên