Bên ngoài ngoại thành, cuộc diễn thuyết của Lôi Thành cũng đã kết thúc, buổi tiệc mừng công cũng chính thức bắt đầu...
Địa điểm hiển nhiên là phủ thành chủ của Thái Trọng.
Đăng đèn kết hoa, cả phủ thành chủ sáng rực ánh đèn như muốn báo hiệu chiến thắng của nhân loại, của đại quân Vũng Hải cho toàn thể nạn dân ngoại thành này biết.
Đoàn người Trần Lâm cũng vô cùng kịp lúc trở về ngay khi buổi tiệc vừa mới bắt đầu.
Trông thấy Trần Lâm đã trở lại, Lôi Thành vô cùng hào sảng tiến lên cười nói.
- Trần Lâm cậu thế nội thánh thế nào?
- Rất phồn hoa phải không...!nếu như cậu muốn ta có thể sắp xếp cho cậu vào trong đó định cư.
Thấy Lôi Thành đột nhiên nhảy ra nói một tràng, Trần Lâm không nhịn được khéo miệng co giật cười nói.
- Nội thành đúng là rất phồn hoa không khác gì thiên đàng và địa ngục với bên ngoài...
- Chỉ là ta thích tự do, thích sống ở chốn địa ngục bên ngoài này hơn.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Lôi Thành hiển nhiên hiểu rõ ý tứ châm chọc trong lời nói kia khẽ nhíu mày không vui, tuy nhiên mặt ngoài vẫn mỉm cười thân thiện nói.
- Tùy cậu vậy...
- À...!ta có việc cần nói chuyện với Ngô Bình và La Thiên, cậu cứ tự nhiên...
Nói xong Lôi Thành mỉm cười rời đi, La Thiên và Ngô Bình cũng nhanh chóng đi theo lão.
Còn cái cộng việc gì đó hiển nhiên là hỏi xem Trần Lâm đã làm gì trong nội thành của lão.
Dĩ nhiên, không ai biết rằng Trần Lâm đã lấy đi thứ có lẻ là quý giá nhất tại Vũng Hải này.
Đứng một bên đám người Yến Nhi dù đã biết Trần Lâm vào viện bảo tàng để làm gì nhưng vẫn không nhịn được tiến lên nhỏ giọng hỏi.
- Đại nhân thu hoạch...!thế nào...
- Vừa tròn mười hai món...
Khẽ mỉm cười đắc ý Trần Lâm nhỏ giọng nói.
Nghe thấy thế Yến Nhi cũng không nhịn được kích động mỉm cười.
Mười hai món trang bị cam, nghe thì có vẻ rất ít nhưng thực tế trang bị cam cực kỳ hiếm một cái viện bảo tàng có thể cho ra nhiêu đó đã là quá nhiều rồi.
Ngoài ra, Trần Lâm còn tồn kho hai trang bị cam khác là cây chiến phủ của Beclin vương triều và thanh katana siêu to khổng lồ của Nhật quốc, như thế trong tay Trần Lâm đã có đến 14 trang bị cam, dự sức trang bị cho tất cả mọi người.
Tuy nhiên, khi thấy Yến Nhi vui cười như vậy, Trần Lâm lại lắc đầu thở dài nói.
- Hơn phân nửa là vật để nhìn mà thôi, đánh đấm được thì không bao nhiên.
Hiển nhiên, trong 12 trang bị cam Trần Lâm loot được thì đã có đến 7 món đồ ngọc thạch không dùng được vào việc gì khác ngoài để trưng bày.
Trần Lâm phải cố gắng lắm mới tìm ra được 5 món trang bị cam có thể dùng được trong chiến đấu, công thêm thanh katana siêu to khổng lồ và cây chiếu phủ không ai thèm dùng còn để trong không gian giới.
Trần Lâm hiện chỉ có 7 trang bị cam có thể dùng làm vũ khí mà thôi, nếu chia cho ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga thì đúng là chả còn bao nhiêu.
Tuy nhiên, cái viện bảo tàng kia chắc chắn còn một số ít trang bị cam, chỉ là những thứ có thể phục vụ cho chuyện đánh nhau Trần Lâm đã loot hết, còn lại cũng chỉ là hàng trưng bày mà thôi, Trần Lâm cũng lười để ý đến chúng.
Huống chi, chuyện huyết tổ đại nhân rất thích chơi đồ cổ đã được Trần Lâm mật báo với Ngô Bình, không sớm thì muộn Vũng Hải cùng đem đống đồ cổ kia ra trao đổi với Huyết tộc, đâu lại vào đấy chả mất đi đâu mà phải sợ.
Bất chợt, một mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí khiến Trần Lâm không nhịn được tái mặt cười lớn nói....
- Hảo đại tỷ, buổi tối tốt lành...
- À...!ta có chuyện cần phải đi trước...!tạm biệt...
Nói xong Trần Lâm lập tức quay đầu bỏ chạy...
Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp đã nhanh tay túm lấy cổ áo Trần Lâm cười lạnh nói...
- Hảo tiểu tử...!chạy đi đâu mà nhanh vậy...
Nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm như không có việc gì cười hì hì nói.
- Gặp đại tỷ xinh đẹp khả ái quyến rũ chết người thì còn có thể chạy đi đâu cho được...
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói.
- Nói tiểu tử ngươi đang bày trò gì...
- Đây là Vũng Hải không phải ngoài hoang dã mà người có thể muốn làm gì thì làm.
Khẽ nhếch mép mỉm cười Trần Lâm liếc nhìn Liễu Mộng Điệp vô cùng nghiêm túc nói.
- Thì ta đã nói rồi, ở đây không còn gì để chơi nữa nên quyết định rời đi.
- Đại tỷ người mau về thu dọn hành lý rồi đi với ta, tối nay chúng ta cùng cao chạy xa bay...
Thấy bản mặt vô cùng nghiêm túc kia của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận nắm lấy lỗ tai hắn kéo lên lạnh giọng nói.
- Nhóc con người đúng là không biết chữ chết viết thế nào...
- Cả vùng đồng bằng duyên hải đông bộ này đều của nhà họ Lôi, ngươi còn muốn chạy đi đâu.
- Ta đã nói rồi ngươi thành thật một chút cho ta, lão nương đây có thể bảo vệ cho ngươi.
Bị Liễu Mộng Điệp không chút khác khí xác tai kéo lên, Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ cười nói.
- Đại tỷ ta đâu có tìm ai kiếm chuyện, là họ tìm ta gây chuyện mà...!á đau...
...
- Liễu Mộng Điệp, ngươi và cậu trẻ đây có vẻ thân thiết quá nhỉ...
Bất chợt một âm thanh có phần già nua nhưng đầy nội lực vang lên.
Từ phía xa một đoàn người được dẫn đầu bởi một lão nhân chầm chậm tiến đến.
Dù đã tuổi xế chiều, nhưng lão nhân kia vẫn vô cùng khỏe nhanh, khuôn mặt hồng thuận, hơi thở đều đều trầm ổn, mỗi bước chân đều ẩn chứa lực đạo không nhỏ xem ra là người luyện võ.
Câu nói kia cũng xuất phát từ lão ta.
Chỉ là khi thấy lão nhân kia Liễu Mộng Điệp lại không nhịn được nhíu mày, bởi lẽ đứng ngay bên cạnh lão nhân kia không ai khác chính là Lôi Vũ...
Bị lão nhân kia hỏi