Khu trú ẩn Tây thành, trong một căn phòng lớn mọi người đang vây quanh nhìn vô số thuốc men đang đặt ở trên bàn, khuôn mặt không giấu được vẽ kích động lẫn vui mừng.
Được một lúc lâu một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu thân thể cao lớn khỏe mạnh mới quay người lại nhìn vào cô bé bên cạnh hỏi:
- Tiểu Tuyết Nhi nói cho chú Tuấn nghe chuyện gì đã xảy ra số thuốc này ngươi lấy từ đâu.
Bị chú Tuấn hỏi Tuyết Nhi thoáng hoảng sợ vì đã trốn ra ngoài nhưng vẫn kể tường tận cậu chuyện, từ việc nàng trốn ra ngoài rồi đến bị đàn sói bao vây và cuối cùng tốc trắng ca ca xuất hiện cứu nàng.
Nghe xong cậu chuyện chú Đạt mới gật gật đầu rồi bảo mọi người ra về ai làm việc nấy, còn phân phó cho một người khác theo Tuyết Nhi về xem tình hình của mẫu thân nàng rồi cho thuốc.
Sau khi mọi người đã đi hết trong phòng chỉ còn 3 người chú Tuấn tên đầy đủ Trương Tuấn, một thanh niên trẻ tuổi là con của chú Tuấn gọi là Trương Thiên Phúc và nữ cảnh sát đã ra ngoài tìm Tuyết Nhi gọi là Hồng Ánh.
- Hai người thấy sau về chuyện này.
Qua một lúc lâu chú Tuấn chợt lên tiếng.
Nghe chú Tuấn hỏi Thiên Phúc nhanh chống lên tiếng nói:
- Con nghĩ tên thanh niên tốc trắng kia rất đáng ngờ.
- Theo lời Tuyết Nhi kể tên kia biết tạo ra lửa thiêu chết mấy con sói biến dị, cánh tay còn mộc đầy lân phiến một quyền có thể làm nổ đầu con sói.
- Dị biến xảy ra không ít sinh vật nhìn bề ngoài rất giống con người.
Nghe Thiên Phúc nói vậy Hồng Ánh củng gật đầu:
- Phải tên kia rất đáng ngờ nếu là con người thì đáng lẽ hắn nên vào nơi trú ấn cùng Tuyết Nhi chớ không phải âm thầm bỏ đi tuy nhiên hắn củng không làm hại gì đến nàng nên chúng ta âm thầm cảnh giới là được.
Nghe thấy hai người phân tích chú Đạt củng gật đầu.
- Ta củng nghĩ như vậy tạm thời cứ thăng cường canh phòng, dù cho tên kia có ý định gì thì chúng ta củng không bị động, chuyện này giao cho A Phúc đi làm.
- Còn nữa Hồng Ánh cô qua xem xét tình hình của mẹ con Tuyết Nhi dù sau nàng củng có công khá lớn.
Nghe chú Tuấn phân phó hai người vội lui ra ngoài làm việc.
Nhìn bóng lưng hai người chú Tuấn khẽ thở dài.
Tại sau trong phim đều nói mạt thế hàn lâm ai dựng nên khu trú ấn đều là vua một cổi sung sướng như tiên còn mình lại cực khổ trăm bề lo trước lo sau.
Thật ra củng đáng thương cho chú Tuấn, ở thời mạt thế này muốn sướng chỉ có hai loại người: một là “máu liều” sống nay chết mai đụng đâu chịch đó tới khi bị thây ma dí thì đi gập ông bà, còn hai chính là như Trần Lâm tạo dự cơ đồ đến khi đủ mạnh để sinh tồn rồi thì “muốn làm gì thì làm”, nhưng đáng tiết chú Tuấn lại không có máu liều chú muốn sống lâu lâu nhất có thể nhưng cái cơ đồ của chú củng không đủ mạnh khi chỉ một đợt thi triều củng làm khu trú ẩn điều đứng đúng là chưa kịp hưởng phúc thì chim cút đã bay xa, cứ sống trong nơm nớp lo sợ thế này sung sướng kiểu gì.
Lúc này trong huyết lâm Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết mình đã làm rất nhiều người đau đầu, bởi lẽ chính cậu lúc này cung đang khá đau đầu khi chỉ