Nhìn thấy gần mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang đứng ở một góc phía ca, một ý nghĩ nhuộm màu đen tối lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm...
Liếc nhìn Triều Hùng như một con chó quỳ dưới đất, Trần Lâm khẽ nhếch miệng cười nói.
- Đám nữ nhân kia là người của La Thiên...
Nghe Trần Lâm hỏi thế, Triệu Hùng lập tức hiểu Trần Lâm đang nghĩ gì, khuôn mặt góc cạnh không nhịn được đổ mồ hôi hột.
Khẽ liếc nhìn gần mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ôm lấy nhau sợ hãi, Triệu Hùng chỉ có thể cắn răng gật đầu nói.
- Phải...!họ...!họ đều là nữ nhân của La Thiên...
Nghe thấy Triệu Hùng thừa nhận...
Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn gần 10 nữ nhân có đứng đắn quyến rũ, có thanh thuần đáng yêu mỗi người một vẽ, nhưng đều ôm lấy nhau run rẩy chờ đoán vận mệnh của mình kia.
Tựa như đế vương trên cao, Trần Lâm như không có chuyện gì cười nói.
- Các ngươi bước hết ra đây...
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, những người ở đây đều biết là đang nói ai đưa mắt nhìn đến đám nữ nhân của La Thiên kia...
Ngược lại, đám nữ nhân kia cũng đã đoán được vận mệnh của mình đều ôm lấy nhau sợ hãi.
Nói gì thì nói Trần Lâm cũng là một dị tộc, nếu Trần Lâm là nhân loại các nàng sẽ vui vẻ đi theo hắn cầu đường sống, nhưng cánh tay màu đỏ như máu trông vô cùng bắt mắt kia chính là minh chững rõ ràng nhất Trần Lâm không phải nhân loại và không một ai muốn mình rơi vào tay một dị tộc không rõ nguồn gốc cả.
Tuy nhiên xu một tiếng...
Một mũi tên bay đến cấm phập vài mắt đất ngay trước chân một nữ nhân ngực đặc biệt to trông khá xinh đẹp khiến nàng hoảng sợ hét lên...
Những nữ nhân khác cũng bị đánh động hoảng sợ ngồi bịch xuống đất.
Yếu Nhi gác cự nỏ lên vai cười lạnh nói.
- Nếu các người còn không nhanh chân lên...
- Mũi tên thứ hai sẽ bắn vào một trong số các ngươi...
Hiển nhiên, thấy đám nữ nhân ngu ngốc kia không nhanh chóng làm theo lời Trần Lâm, Yến Nhi lập tức xuất thủ dằn mặt.
Còn tại sao là nữ nhân ngực to kia thì...!nữ nhân mà, cái gì người khác hơn mình thì đều không ưa, Yến Nhi không bắn chết luôn đã là may mắn lắm rồi.
Bên kia, sau một mũi tên nhẹ nhàng ghim vào mặt đất của Yến Nhi.
Đám nữ nhân kia hiển nhiên mà vô cùng từ trải, biết rõ Yến Nhi sẽ làm thật nên đều ngay lập tức ngoan ngoãn bước ra trước ánh mắt của đám nạn dân lẫn không ít đại lão của Vũng Hải đang âm thầm quan sát...
Tuy nhiên, không một vị đại lão đức cao vọng trọng nào dấn bức ra bảo hộ cho đám nữ nhân kia, kể cả La Thiên chỉ dám trốn một góc nghiến răng nghiến lợi.
Liếc nhìn mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang run rẩy đứng dưới chân Kỳ Kỳ chờ đợi vận mệnh của mình.
Trần Lâm không nhịn được bật cười có cách nhìn khác về tên La Thiên kia.
Cả mười nữ nhân kia hiển nhiên đều là những nữ nhân trong hậu cung của La Thiên, chỉ là với thân phận của La Thiên mà chỉ có mười nữ nhân thì đúng là có hơi ít.
Tuy nhiên cả mười người kia đều là những đóa hoa xinh đẹp động lòng người, mỗi người lại có một vẻ đẹp riêng khiến không ít nạn dân đang đứng trước bờ vực sinh tử vẫn không nhịn được liếc nhìn.
Rõ ràng La Thiên là người theo chủ nghĩa chất lượng hơn số lượng.
- Ai cũng đang nhìn các ngươi, sao không cởi đồ ra cho mọi người ngắm một chút nhỉ...
Ngồi ở trên cao nhìn xuống, Trần Lâm vô cùng chó má lên tiếng nói.
Nghe thấy thế đám nữ nhân lẫn những nạn dân gần đó đều không khỏi ngây người nhìn Trần Lâm, không ít người đột nhiên thấy Trần Lâm thuận mắt lạ thường...
Nhất là Thái Trọng kẻ có thù với La Thiên không nhịn được cười lớn, thầm hô một tiếng hảo thủ đoạn...
Rõ ràng Trần Lâm làm vậy chỉ muốn chơi La Thiên, với một người có máu chiếm hữu vô cùng cao như La Thiên, để những nữ nhân mà hắn yêu thích cởi đồ cho hàng trăm, hàng nghìn người xem thì còn gì đau bằng.
Và thực tế đã chứng mình những gì Thái Trọng nghĩ là đúng...
Lẫn trốn trong một góc tối phía xa...
Khi thấy những nữ nhân yêu quý nhất của mình trước dâm uy của Trần Lâm bắt đầu run rẩy cởi từng mảnh quần áo trên cơ thể lộ ra da thị trắng ngần cùng nội y quyến rũ bên trong.
La Thiên rốt cuộc cũng không thể nhịn được phun ra một ngụm lão huyết...
La Thiên hận, rất hận...!chỉ muốn xông lên sống mái với Trần Lâm một trận, nhưng hắn không dám, lao lên đồng nghĩa với cái chết La Thiên dù có nóng cách mấy cũng biết rằng cái mạng vẫn quan trọng hơn.
Chỉ là tính ra La Thiên cũng không làm gì sai, thiếu nợ trả tiền kết quả bị con nợ giết chết nên hiển nhiên là phải trả thù cho thuộc hạ, sau này lại bị Trần Lâm tiện tay lấy mấy bảo bối nên hiển nhiên cũng phải tìm cách đồi lại, kết quả dần đến ngày hôm nay.
Thế nên, nếu nói La Thiên sai ở đâu thì chỉ có thể là ở sức mạnh, đụng vào một kẻ mạnh đến độ không cần xem lý lẽ là gì chính là một sai lầm to lớn...
Kẻ mạnh có thể ỉa trên đầu người khác, nhưng người khác mà đánh rấm trước mặt hắn chính là tội ác...
Bên kia trước dâm uy của Trần Lâm và đại cự thú Kỳ Kỳ...
Đám nữ nhân đáng thương bị đem ra làm vật hiến tế chỉ có thể run rẩy cấp nhận số phận của mình.
Chầm chậm đưa tay lên cởi từng cái cúc áo, bằng tay có phần run run kéo tuột chiếc sườn xám đang mặc trên người khiến nó rơi xuống đất để lộ ra những cơ thể hoàn mỹ mê người trắng không tỳ vết, cùng những chiếc nịt vú đủ màu sắc đang nâng đỡ hai bầu ngực trắng hồng tưởng chừng như lúc nào cũng có thể tuột ra khỏi bờ vai trắng ngần của của nàng...
Bên dưới chiếc quần chíp nhỏ xinh không che đậy được gì trước ánh mắt của hàng nghìn người khiến của nhân của chúng run lên e thẹn.
Có thể nói đời các nàng chưa bao giờ cởi một chiếc áo nào lại lâu đến vậy...
Tuy nhiên không có nghĩa là các nàng không thành thạo, thực tế để sống an nhàn sung sướng trong vòng tay bảo hộ của La Thiên, không nữ nhân nào trong mười nữ nhân này là không biết quyến rũ nam nhân, chuyển cởi đồ thoát y các nàng không phải không từng làm...
Chỉ là chưa bao giờ các nàng lại cởi đồ trước ánh mắt của hàng trăm, hàng nghìn người như vậy, sự tủi nhục xấu hỗ đó không phải ai cũng chấp nhận được, không ít nữ nhân đã xấu hỗ rơi lệ.
Tuy nhiên, để giữ mạng các nàng vẫn phải nghe lệnh Trần Lâm, thậm chỉ giờ hắn muốn nàng là con chó các nàng cũng phải sủa cho hắn vui lòng.
Đây là bi ai của những kẻ yếu, những kẻ sống dựa vào người khác trong thời đại này...
May thay còn có một nhân loại cảm thấy chứng mắt trước hàng động chó má của Trần Lâm không nhịn được đứng ra nói.
- Trần Lâm đủ rồi...!họ chỉ là những nữ nhân đáng thương...
- Ngươi đem họ ra trả đủ La Thiên như vậy ta thấy đã là quá đủ rồi...
Hiển nhiên cùng là phận nữ nhân, Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm ép đám nữ nhân kia lột sạch quần áo trước mặt hàng nghìn người như vậy là không thể chấp nhận được.
Thực tế chỉ nhiêu đây thôi đã đủ làm La Thiên tức đến thổ huyết rồi, không việc gì phải ép đám nữ nhân vô tôi kia đến bước đường cùng...
Thế là trước sự ngầm phản đối của không ít nạn dân có con chim non đang ngóc đầu trong quần và không ít độc giả, Liễu Mộng Điệp đứng ra ngăn Trần Lâm lại.
Nghe thấy thế Trần Lâm cũng khẽ mỉm cười gật gật đầu.
Trước khi đám nữ nhân kia vòng tay ra sau tháo cái nịt ngực đang ôm lấy bầu ngực sữa của mình, Trần Lâm đã lên tiếng năng cản.
- Đủ rồi...
Thật tế, Trần Lâm cũng không mất dại đến độ để đám nữ nhân vô tội kia cởi sạch quần áo trước mặt mọi người, như vậy đã là bài học quá đắc giá dành cho La Thiên rồi...
Huống chi, Trần Lâm còn muốn thu một vài người trong số họ, làm sao có chuyện để các nàng trần truồng trước mặt hàng nghìn người.
Liếc nhìn mười nữ nhân chỉ còn mặc mỗi nội y đang run rẩy vì cái lạnh của trời đêm, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười hỏi.
- Nữ nhân La Thiên thích nhất là ai?
Nghe Trần Lâm hỏi như thể, ánh mắt của chín trong số mười nữ nhân kia khẽ sáng lên rồi đồng loạt chỉ về cùng một người, cùng lúc đó hàng nghìn ánh mắt của các nạn dân đều đổ dồn về đúng nữ nhân kia...
Có lẽ họ đều đã đoán được vận mệnh này của nàng ta, Lâm Mỹ Anh đệ nhất mỹ nữ của Băng Thiên hội là đóa hoa quý trong tay La Thiên, được cưng chiều hết mực khiến không ít người ganh ghét...
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà vận mệnh của Lâm Mỹ Anh đã được định sẵn, khi La Thiên người bảo hộ của nàng ngã xuống thì đồng nghĩa với đó nàng cũng sẽ trở thành vật thế mạng đầu tiên, là đóa hoa bị người khác bóp nát...
Bị những nữ nhân kia chỉ mặt cùng hàng nghìn ánh mắt đang nhìn về phía mình, có thương tiếc, có hả hê lẫn sự thèm khát...
Lâm Mỹ Anh chỉ khẽ thở dài, dám chơi dám chịu nàng đã có được cuộc sống sung sướng trong mơ của rất