Đi theo thằng cháu trẻ trâu Trần Lâm...
Liễu Mộng Điệp xác định là tàn đời không mấy khó khăn thấy được tương lai mờ mịt phía trước, thế nên muốn hỏi rõ một chút để có chuẩn bị tâm lý...
Tuy nhiên, tên khôn Trần Lâm lại không hiểu nhân tình thế thái mở miệng nói nhảm, khiến Liễu phu nhân tức giận một cước đá bay tên trẻ trâu kia...
Huyết tộc một tân chủng tộc vừa mới ra đời khi mạt thế hàng lâm.
Thế nên đám dị tộc kia cần bộ văn hoá gì đó là cái quần què gì, tên bộ trưởng rõ ràng là chỉ biết ăn chơi này ai phong rõ ràng là Trần Lâm đang nói nhảm.
Quá đáng hơn là Trần Lâm thân là người của Huyết tộc, quá trình để một nhân loại trở thành Huyết tộc có đau đớn hay bị gì không cũng đéo biết.
Đây rõ ràng là muốn chơi Liễu phu nhân...
Ngược lại, Trần Lâm khi không bị ăn một cước không nhịn được ngơ ngác nhìn Liễu Mộng Điệp rất muốn chạy đến phủ Khai Phong kêu oan...
Trần Lâm thật sự đúng là bộ trưởng bộ văn hoá của Huyết tộc, cái này ai cũng biết chỉ có Liễu Mộng Điệp không biết.
Còn về vấn đề trở thành tộc nhân của Huyết tộc sẽ có cảm giác gì thì huyết tổ đại nhân làm sao mà biết được.
Đây rõ ràng là muốn chơi Huyết tổ đại nhân...
Tuy nhiên, bản thân Trần Lâm thật ra cũng đã từng rơi vào trường hợp tương tự, cũng bị huyết kén báo phủ khi biến đổi chủng tộc, nhưng Trần Lâm không chắc cảm giác của mình lúc đó có giống với những thành viên bị trích huyết hay không, chết hơn là chuyện này huyết tổ đại nhân lại là không hỏi đến.
Tuy nhiên ai có tội thì không biết, nhưng có thể chắc chắn trước dâm uy của Liễu Mộng Điệp, huyết tổ đại nhân đức cao vọng trọng chỉ có thể chịu lép vế xem như không có gì gặng ra một nụ cười vô cùng khó coi rồi nói.
- Đại tỷ đừng nóng...!người nóng quá sẽ mau già...
- Người ngồi xuống đây ăn miếng thịt uống miếng rượu...!để mị kể cho mà nghe...
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp mới chịu ngồi xuống xem tên kia muốn nói.
Cứ thế Trần Lâm không chút giấy giếm kể hết quá trình trải qua trăm vạn khó khăn vượt qua mưa bom bảo đạn của mình, từ một thằng cu đen phải chật vật sống qua ngày trong thời đại mạt thế hắc ám, đến lúc gặp lại lão cha rồi đạp phải vận shit chó trở thành huyết tổ đại nhân đến ngày nay.
Nghe Trần Lâm kể lại những gì hắn đã trả qua, nhất là chuyện Trần Thiên và tỷ tỷ nàng Liễu Mộng Cầm đều đã bỏ mạng trong tay thây ma, Liễu Mộng Điệp dù đã đoán được từ trước nhưng vẫn không nhìn được thở dài, mạt thế sinh ly tử biệt là điều không thể tránh khỏi...
Tuy nhiên, khi nghe đến chuyện Trần Lâm được cả dòng cả họ Trần Gia phù hộ độ trì, phúc tinh chiếu rọi trúng giải độc đắc, chỉ vô tình cắn chết một con đom đóm mà biến đổi huyết mạch từ đó sáng tạo ra Huyết tộc hung danh hiển hách...
Liễu Mộng Điệp không nhịn được trợn mắt há mồm hét lên...
- Ngươi nói...!ngươi là đại ca của cái Huyết tộc kia...!cái tên huyết tổ gì đó chính là ngươi...
- Đcmn ngươi đang đùa với lão nương sao.
Thấy Liễu Mộng Điệp đột nhiên hét lên, Trần Lâm không nhịn được giật mình sợ nàng lại tung cước đá mình vội vàng nhảy ra xa cười nói.
- Phải ta chính là tên huyết tố đó...!thế nào bất ngờ lắm phải không...
- Ha...!ha...!đừng thần tượng ca...!ca chỉ là một truyền thuyết...
Nói xong Trần Lâm vô cùng đắc ý vuốt tóc, bộ dạng không khác gì những con tiểu bos thích nói nhảm trong những bộ phim ngày trước.
Thấy bộ dạng vô cùng cay mắt kia của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được muốn tiến lên đá tên kia một cái, may thay nàng có chuyện quan trọng hơn phải cân nhắc nên tạm bỏ qua cho tên kia.
Nếu Trần Lâm nói thật thì tên này đúng là đạp phải vận cức chó, một lần trúng số mà đi lên đỉnh cao nhân sinh, đúng là không chỉ số nào bá đạo hơn luck...
Ngoài ra cái cách Trần Lâm may mắn trở thành huyết tổ kia cũng có thể tạm chấp nhận được, nếu đổi lại là Liễu Mộng Điệp trong tình cảnh đó nàng cũng sẽ làm như vậy.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là Liễu Mộng Điệp chính là bà dì của Trần Lâm, nói như vậy nàng không phải bà dì của huyết tổ sao, cái Huyết tộc kia không phải nàng cũng có thể đi ngang sao...
Địa vị này rõ ràng là thơm hơn ở Vũng Hải...
Bên kia thấy Liễu Mộng Điệp trầm ngâm không nói, Trần Lâm cứ nghĩ nàng còn nghi ngờ lời nói của mình khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang giả điếc đứng một nhếch mép cười nói.
- Lâm Mỹ Anh tới đây ta cho cô xem cái này vui lắm...
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên gọi mình, Lâm Mỹ Anh biết ngay không có chuyện tốt thoáng rùng mình nhưng vẫn cắn răng bước đến, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Trần Lâm...
Tuy nhiên, Trần Lâm mặc kệ Lâm Mỹ Anh có sợ hay không lập tức xuất thủ đánh ngất nàng.
Quá bất ngờ cũng nhưng chênh lệch cấp độ, Lâm Mỹ Anh không có khả năng làm được gì dễ dàng bị đánh ngất ngã bịch xuống đất.
Không thèm đỡ lấy người mẫu từng được săn đón một thời để Lâm Mỹ Anh không hề nhẹ tiếp xúc thân mật với mặt đất...
Trần Lâm chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái rồi vung tay lên triệu hồi một giọt tinh huyết màu đỏ tươi như máu.
Hiển nhiên, Trần Lâm muốn trích huyết với Lâm Mỹ Anh cho Liễu Mộng Điệp phạm thị...
Giọt tinh huyết đỏ tươi tựa như có linh tính lơ lửng trong lòng bàn tay Trần Lâm rồi bay đến người Lâm Mỹ Anh, tựa như giọt nước rơi vào miếng bọt biển không chút khó khăn thấm vào bên trong.
Dần dần những sợi tơ máu từ lỗ chân lông của Lâm Mỹ Anh tuông ra quấn quanh người nàng hình thành nên một cái huyết kén to lớn.
Bên kia Liễu Mộng Điệp cũng chứng kiến mọi chuyện không nhịn được trợn mắt há mồm.
- Đây...!đây là “trích huyết” mà ngươi nói đến...
Liếc nhìn cái huyết kén to lớn trước mặt, Liễu Mộng Điệp không nhịn được run giọng nói.
Ngồi dưới đất thở như chó...!Trần Lâm không chút giấu giếm gật đầu nói.
- Phải, đó là trích huyết năng lực ăn tiền nhất của ta...
- Ta nghĩ chắc là không đau đớn gì...!chỉ hơi ngợp một chút tầm một buổi là xong...
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ gật gật đầu cẩn thận nghiên cứu cái huyết kén của Lâm Mỹ Anh, trong mắt nàng trích huyết của Trần Lâm thật sự rất thú vị, nhìn chung cả Huyết tộc hùng mạnh cũng không phải do nó mà có sao.
Thấy Liễu Mộng Điệp chổng mông ngâm cứu cái huyết kén kia, Trần Lâm không nhịn được thầm hồ một tiếng...!thiện tại thiện tại...!rồi trầm giọng nói.
- Đại tỷ...!người cũng đã hiểu được đại khái về Huyết tộc...
- Ngươi là người thân duy nhất của ta...!ta hiển nhiên sẽ tôn trọng lựa chọn của người...
- Nếu người không ngại chuyện dị tộc gì đó muốn đi theo ta, ta