Bạch quang léo lên...
Huyết tổ đại nhân khi đi một đám khi về một mình, một người lẽ bóng trở về tổ bộ tối cao của Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy...
Ngược lại Liễu Mộng Điệp, Thu Thảo vật cả Yến Nhi vẫn ở lại Thánh Thành cũng với Lý Minh Nguyệt nghiên cứu thông tin của các chủng tộc khác đã thu thập trước đó, công việc khá là bận rộn.
Còn Kỳ Kỳ sau khi bại dưới tay Thanh Vân đã sớm về từ trước, thủ hộ thành phố Thanh Thủy này trước kẻ thù ngoài kia.
- Ưa...!không ai đón ta à...
Liếc nhìn không gian tối đen như mực, Trần Lâm không nhịn được sầu khổ rên lên.
Hiển nhiên thời gian và không gian giữa Thánh Thành và thế giới bên ngoài là hoàn toàn độc lập, thế nên Trần Lâm không tính được ở thế giới thực đang là ngay hay đêm...
Chính vì thế lần trở về này xui cho Huyết tổ lại ngay vào ban đêm nên không ai rảnh đi đón tiếp.
Ưhh...
Bất chợt trong không gian đen tối của toàn nhà tổng bộ, Trần Lâm vô tình nghe được một tiếng rên đầy gợi tình.
Nhận thấy điều mờ ám, Trần lâm nghe theo tiếng gọi con kiu cũng như lòng tò mò, khẽ liếm liếm môi rồi chậm rãi bước đi trên hành lang tối đen chỉ thấp thoáng những án sáng huỳnh quang do một cây nấm nào đó được huyết thụ tạo ra...
Đem nay Huyết tổ đại nhân sẽ đi bắt gian...
...
Bên trong một gian phòng ngủ xa hoa view khá đẹp nhìn ra thành phố Thanh Thủy tràn ngập huyết thụ bên dưới...
Với độ xa hoa của căn phòng, chủ nhân của nó không ai khác chính là Hàn đại tổng tài và cô thư ký Phó Mỵ Nương.
Vì tính chất của...!công việc, thế nên hai người này quyến định ngủ chung để tiện bề công tác cũng như trò chuyện đêm khuy...
Tính ra đây cũng là chuyện bình thường, trước mạt thế họ cũng từng ngủ chung như vậy...
Chỉ là ngoài ngủ ra thì có làm thêm gì khác hay không thì không ai biết.
Ngồi trên chiến giường rộng lớn thuần một màu trắng tinh, có thể nói là xa xỉ phẩm của thời mạt thế...
Lãnh diễm tổng tài Hàn Thiên Lam người chỉ mặc mỗi một bộ váy ngủ bằng lụa màu lam nhạt, bên trong cũng không mặc áo lót khiến hai nhũ hoa của nàng nhô lên ẩn hiện sau lớp vải áo mỏng manh vô hình chung tỏa lên nét thanh tao mà quyến rũ lạ thường.
Bên dưới cũng không khá hơn là bao khi chỉ mặc một chiếc quần lót ren màu đen lộ ra cặp chân dài trắng muốt mê người.
Cánh tay ngọc khẽ chống cằm nhìn ra cửa sổ bên ngoài chờ như chờ đợi gì đó.
Đêm hôm nay trăng thanh gió mát, bầu trời đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, vô cùng thích hợp để làm bậy...
Hàn Thiên Lâm vô thức nhớ về ngày trước khi mạt thế chưa buôn xuống, ánh mắt ngọc lạnh lùng mà cao ngạo không nhịn được có chút đượm buồn.
- Hàn tổng đang nhớ đến ai đó...
- Không lẽ nhớ đến Huyết tổ đại nhân của chúng ta rồi sao?
Bất chợt một giọng nói thanh thúy vang lên.
Phó Mỵ Nương từ trong nhà tắm bức ra, thấy Hàn Thiên Lam đang thẩn thờ nhìn trời không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo...
- Hư...!ngươi đừng nói nhảm...!ta nào...
Nghe thấy Phó Mỵ Nương lại gán ghép mình với Trần Lâm, Hàn Thiên Lam không nhịn được hừ lạnh nói.
Tuy nhiên, khi vừa mới quay đầu nhìn lại, Hàn đại tổng tài không nhịn được bất ngờ nhìn yêu nữ Phó Mỵ Nương cứ thế trần truồng đứng trước mặt, trên người à không trên đầu chỉ có mỗi một chiếc khăn trắng?
Nhưng yêu nữ như Phó Mỵ Nương không hề quan tâm chỉ vừa từ từ đi đến vừa đưa lên cánh tay ngọc không ngừng lao khô mái tóc nhuộm vàng óng yêu mị đang ướt sũng.
Bộ ngực sữa no tròn cũng vì thế lắc lư nhịp nhàng theo mỗi bước chân tạo nên một nhịp điệu thần bí.
Bên dưới, vòng eo thon gọn cùng cái rốn sâu hút cũng không chút che đậy bạo lộ giữa thiên nhiên, như trên tất cả là đồng cỏ đen tuyền còn động lại chút giọt sương tựa như vừa trải qua một cơ mưa rào quyến rũ đến lạ thường...
Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Thiên Lam đang nhìn chằm chằm vào âm hộ ẩm ướt sự cơn mưa của mình...
Phó Mỵ Nương chỉ mỉm cười yêu mị rồi nói:
- Làm gì mà nhìn ta khiếp thế...
- Không lẽ muốn ăn thịt ta sao?
- Hư...!để tên Huyết tổ đại nhân của ngươi ăn đi...
- Ta không thèm...
Bị Phó Mỵ Nương bắt quả tang tại trận, Hàn Thiên Lam vẫn cứng miệng hừ lạnh nói...
Đúng là đến chết cũng sĩ diện và thường thì những người như thế khi tắt đèn rồi không thấy mặt thì mới bỏ được...
Thế nên Phó Mỵ Nương chỉ bĩu môi khinh bỉ rồi nhảy phóc lên giường nằm lăng qua lăng lại chèn ép bộ ngực sữa đánh thương...
Thấy thế Hàn Thiên Lam không nhịn được hừ lạnh tức giận nói:
- Yêu nữ còn không mau mặt đồ vào.....!bộ ngươi muốn cứ như vậy ngủ sao...
Nghe thấy thế Phó Mỵ Nương chỉ cười hì gì lắc đầu nói:
- Ngủ như vậy cho nó thoải mái...!phụ nữ với nhau có gì mà phải ngại...
- Mà Hàn tổng cũng cởi áo ngủ đi cho mát, mạt thế không có điều hòa càng không có máy lạnh...
- Ngủ một hồi ngươi sẽ thành con chuột ướt đó...
- Thôi ta ngủ như vậy quen rồi...!không có thói quen dâm đãng như ngươi...
Ngược lại Hàn Thiên Lam còn khá cức lạnh lùng lắc đầu nói.
Tuy nhiên Phó Mỵ Nương biết rõ bà cô này chỉ được cái mạnh miệng, thực tế đã nứng chảy nước từ lâu bò người tời cười nói:
- Ngươi phải nghe lời hảo tỷ muội như ta cởi ra ngủ cho nó mát, chứ nóng quá không ngủ được đâu...
- Với lại phụ nữ với nhau cả mà ngại gì...
Nghe Phó Mỵ Nương nó như thế, Hàn Thiên Lam khẽ hừ lạnh một tiếng ra sức chống trả trước ma trảo quái ác đang mò đến góc áo của mình...
Tuy nhiên bằng một cách vi diệu nào đó, yêu nữ Phó Mỵ Nương vẫn thành công cởi chiếc váy ngủ mỏng manh của Hàn Thiên Lam ra.
Những đường cong tuyệt mỹ của Hàn Thiên Lam cứ thế hiện ra rõ nét trước ánh mắt của Phó Mỵ Nương...
Bầu ngực sữa trắng ngần to tròn, chiếc eo thon gọn tinh tế và nhất là bên dưới là nơi đẹp nhất của Hàn Thiên Lam, mông nàng to chắc nịch đời gợi dục ẩn phía sau lớp quần lót ren mỏng dính chỉ đủ che đi cái âm hộ hồng hào xinh xắn.
- Hàn đại tổng tài thật là ngon nha...
Liếc nhìn cơ thể tuyệt mỹ của Hàn Thiên Lam, Phó Mũi Nương không nhịn được nuốt nước bọt cái ực cười nói.
Cánh tay Phó Mỵ Nương vồn cùng thành thục kéo Hàn Thiên Lam nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bầu ngực sữa mê người kia mà xoa nhè nhẹ, khiến Hàn Thiên Lam không nhịn được rên lên một tiếng đáng động tên nào đó...
- Hai quả đào của Hàn tổng thật là mềm nha, còn căng tròn mọng nước...
- Nếu để Huyết tổ đại nhất biết được chắc chắn sẽ mê chết cho xem...
Không ngừng xoa đều lên bộ ngực sữa anh đào non mềm của Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương vô cùng nham nhở nói.
Nghe thấy thế Hàn đại tổ tài không nhịn được hừ lạnh nói:
- Ta không thích nam nhân...
- Càng không thích những tên trăng hoa...
- Như vậy nữ nhân thì được đúng không?
Khẽ xoe nhẹ lên hạt đậu nhỏ ửng hồng trên hai chiếc bánh bao kia, Phó Mỵ Nương mỉm cười thích ý hỏi.
- Cái này là ngươi tự tìm đường chết...
Ngược lại bị Phó Mỵ Nương không ngừng khiêu kích, Hàn Thiên Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa hừ lạnh nói rồi đưa tay chụp vào hai quả đảo tiên đang đung đưa trước mặt đáp trả.
Cả căn phòng xa hoa cũng theo đó nóng dần lên, hai cơ thể trần truồng bắt đầu vuốt ve cho nhau nhẹ nhàng và đầy khêu gợi, Hàn Thiên Lam và cả Phó Mỵ Nương mặc dù đang trần truồng những cũng bắt đầu lắm tắm những giọt mồ hôi cùng những hơi thở hổn hển...
Bất chợt, bá đạo tổng tài Hàn Thiên Lam đột nhiên cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mộng của Phó Mỵ Nương...
Bị bá đạo tổng tài bất ngờ tập kích, Phó Mỵ Nương không kịp đề phòng bị Hàn Thiên Lam đẩy ngã xuống giường, cả cơ thể trần truồng theo đó nằm ngửa ra giường...
Thuận thế Hàn Thiên Lam nằm đè lên người Phó Mỵ Nương, hai cơ thể xinh đẹp nõn nà không mảnh vảy che thân cứ thế dính lấy nhau, môi Hàn Thiên Lam vẫn khóa chặt vào đôi môi mộng nước của Phó Mỵ Nương say sưa mút