Sau khi bị Huyết tộc đá đít khỏi thành phố Thanh Thủy...
Nhóm tù nhân đáng thương bơ vơ giữ vòng đời không biết phải làm gì đành đưa mắt nhìn nhau.
Cuộc đời đúng là vô thường, mới lúc nãy còn ngồi trong nhà đá mát lạnh giờ đã ra đồng cỏ nắng chói chang khiến nhóm quân nhân này nhất thời cảm thấy không thích nghi được...
Ngược lại chỉ có Mạch Ca mơ hồ đoán được mưu hè kế bẩn của Trần Lâm khẽ thở dài.
- Mạnh đại ca chúng ta phải làm sao đây?
Thanh niên nhiều chuyện Chuột Nhắt, giờ chỉ còn lại một chân được lão Hùng kè đi những vẫn không bỏ tật xấu nhanh miệng hỏi.
Nghe thấy thế Mạnh Ca chỉ huy của tiểu đội 1 và giờ cũng là thủ lĩnh của nhóm tù nhân này chỉ biết thờ dài liếc nhìn hơn 100 quân nhân vừa bị đuổi khỏi thành phố Thành Thủy, ảnh mắt vô cùng nặng nề...
Gần một nửa trong số họ đều không khác gì Chuột Nhắt, không cụt tay thì cũng cụt chân giờ có đi đâu thì cũng là một gánh nặng không ai thèm chứa, tương lai của họ cực kỳ đen tối.
- Tạm thời về cứ điểm của Vũng Hải phía xa xa kia trước đi...
Tuy biết là thế nhưng Mạch Ca không có sự lựa chọn nào khác đành chấp nhận số phận chạy đến khu lô cốt của Vũng Hải nương nhờ...
Chỉ là đi bộ kiểu này chắc đến tối mới đến được khu lô cốt kia...!Huyết tộc thật là không có tâm...
Ngược lại kẻ chủ mưu mọi chuyện và cũng là kẻ không có tâm kia lúc này cũng khổ không thể tả, ánh mắt đầy chết lặng nhìn hang động nhỏ trước mặt...
Mặc dù được bốn Huyết Nghĩ thay phiên nhau đào, công việc cũng có thể xem như nghề của chi tộc thờ xây này.
Tuy nhiên thời gian lại khá là gấp, đường hầm mà những Huyết Nghĩ đào cũng chỉ rộng hơn người đi một chút mà thôi, không thể đút bất kỳ phương tiện tham gia giao thông cơ giới đường bộ nào vào cái hang này được...
Nói trắng ra là Trần Lâm cũng phải đi bộ gần 400m đường hầm để đến được bến bờ hạnh phúc...
Đúng là luật hoa quả không chừa một ai...
Dĩ nhiên Trần Lâm cũng có thể chọn cách chờ đợi, để nhóm Huyết Nghĩ nới rộng đường hầm kia ra, cho Huyết tổ đại nhân chạy xe được đỡ phải đi bộ...
Đáng tiếc chương đã kéo quá dài, độc giả đang rất nóng lòng được tiếp tục hành trình, Trần Lâm cũng chỉ đành chấp nhận số phận nhanh chóng lên đường, để xem pháo đài Viễn Đông lá chắn của khu cứ điểm Lôi Chấn nó thế nào.
- Lôi Uyển Nhi, Long Ngữ Yên, Yếu Cơ và Kỳ Kỳ...
- Thành phổ Thành Thủy này giao lại cho các nàng trông coi...
- Đám nhân loại kia mà lộn xộn cứ lượm hết bọn chúng, đại quân Huyết tộc sắp đến không việc gì phải kiêng kỵ bọn chúng...
Liếc nhìn bốn thành phần có thể xem như gánh team tại thành phố Thanh Thủy này, Trần Lâm có phần trịnh trọng nói.
Hiện tại kẻ địch nói gần thì không gần nhưng nói xa thì cũng không xa.
Ngược lại viện quân còn khá xa mới đến được đây, thế nên mặc dù đã đưa cho lô cốt kia một cục nợ đời cần phải giải quyết, nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.
Ngược lại cả bốn người Lôi Uyển Nhi lại vô cùng tự tin gật đầu nói:
- Ngài có thể an tâm, chừ khi Vũng Hải dùng đến vũ khí nặng hơn hoặc chấp nhận tiêu hao pháo kích hàng loạt...
- Nếu không Thanh Thủy tự tin sẽ nuốt sạch bất kỳ kẻ nào dám đến đây...
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm cũng kẽ gật đầu an tâm rồi nhìn loại nhóm quan văn nhà mình...
Có thể nói với sức mạnh của trích huyết, thứ Huyết tộc không thiếu nhất chính là nhân tài.
Tuy nhiên thành phần có thể dùng đến đầu óc thay cho nắm đấm lại không nhiều, nhóm team hung thú kể cả Thanh Vân và Huyết Linh thì xem như bỏ...
Từ trước đến nay Huyết tộc trên cơ bản đều do Lý Minh Nguyệt, Hồng Ánh và cả Huỳnh Dao quản lý, công việc khá là nhiều nên luôn phải một người ôm nhiều việc...
Đơn cử như Hồng Ánh thân là chỉ huy đại quân nhưng đôi khi cũng phải ôm luôn việc mua bán vũ khí với các thế lực nhân loại thân với Huyết tộc.
May thay lần xuất ngoại này, ngoài chuyện kiếm gái cho bản thân Trần Lâm còn ôm về khá nhiều quan văn bù đập cho thiết sót đó của Huyết tộc.
Nổi trội nhất chính là “bộ ba tài chính” Thái Văn Cơ, Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương...
Thái Văn Cơ tuy ít nói làm nhiều không quá nổi bật, nhưng lại là người Trần Lâm đặc nhiều lòng tin nhất.
Nhưng không phải vì xuất thân danh giá, mạnh về quản lý nội chính của nàng mà là vì tâm tính nhẫn nhục chờ đợi thời cơ của nàng.
Bị ông chú mất nết Thái Trọng giam lỏng, người bình thường đã sớm bỏ cuộc chấp nhận số phận.
Tuy nhiên Thái Văn Cơ vẫn âm thời chờ đợi thời cơ quyết tâm bỏ trốn, không khác gì Tôn Tẫn ăn cứt ngày xưa...
Tinh thần không bỏ cuộc dù nghịch cảnh có ra sao khiến Trần Lâm lập tức chấm nàng, bất kể việc đó khiến kể hoạch của Trần Lâm đi lệch hứng...
Ngoài ra trí tuệ của Thái Văn Cơ cùng không phải dạng vừa, sau khi trốn ra được bên ngoài có thể nhờ vào quan hệ mà tránh né được bàn tay của Thái Trọng kẻ trên cơ bản là “thổ địa”của ngoại thành đủ để thấy được tài năng kiệt xuất của nàng...
Chỉ là không biết do đâu bà cô này lại có chút biết thái...!khi trời nắng đổ lửa bà cô Thái Văn Cơ này lại chơi style Ả rập xê út, cả người mặc một bộ đồ đen nhưng lại khá là hở hang chỉ che đi phần ngực cùng hạ thể bên dưới, tính ra chắc là để cho mát.
Ngược lại khuôn mặt lại được che đi kín mít chỉ lộ ra mỗi con mắt trong veo tỏa nên nét huyết bí lại thường...!chỉ là huyền bí kiều này tâm lý chắc chắn có vấn đề...
May thay hai phụ tá đắc lực của Thái Văn Cơ lại tương đối bình thường...
Hàn Thiên Lam, Hàn đại tổng tài đệ nhất nữ tổng tài trẻ tuổi nhưng đã nắm trong tay một tập đoàn lớn, đủ để thấy được tài năng kinh doanh của nàng, trách nhiệm buôn bán của Huyết tộc với các thế lực khác trong tương lai cũng sẽ do nàng quản lý.
Ngược lại Phó Mỵ Nương cũng không kém, tuy xuất thân không tốt nhưng vì thế cũng giúp cho nàng ta trưởng thành sớm, nụ cười trong sáng như thiên thần nhưng lại một bụng mưu mô chính là để chỉ nàng...
Cả ba kết hợp chính là tuyệt phối trong công tác đối ngoại lẫn đối nội của Huyết tộc, chỉ là ba bà cô này cấp độ quá thấp...
- Cố gắng cày cấp...
Vỗ lên vai yêu nữ Phó Mỵ Nương đang lén nhìn mình, Trần Lâm không biết phải là sao chỉ đành thở dài kích lệ một câu...
Mặc dù bắt quan văn đi đánh lộn nó hơi sai sai, nhưng thời đại này không cày cấp thì không ổn, nếu không phải tình huống có phần đặc biệt Trần Lâm thật sự có xúc động muốn đem “bộ ba tuộc hậu” này đi theo mình cày cấp cho nhanh.
Ngược lại Thái Văn Cơ lãnh đạo của bộ ba, cơ thể khá là gầy yếu văn nhược nhìn thôi đã thấy nãn rồi, chỉ biết cười khổ tiến lên nói:
- Thật ra không phải chúng ta không chịu cày cấp, mà là gặp phải quá nhiều yếu tố khách quan lẫn chủ quan dẫn đến công tác có hơi bị chậm tiến độ...
- Ngài cũng biết rồi đấy, năng lực của ta là ẩn tàng vào ban đêm nhưng đêm xuống lại quá nguy hiểm, ta không dám một mình cày cấp...
- Ngược lại Thiên Lam và Mỵ Nương cũng có năng lực không mạnh lắm, khó lòng mà cày cấp được...
- Hiện tại còn bị Vũng Hải nhìn chằm chằm lại càng khó khăn hơn...
Nghe thấy Thái Văn Cơ đứng ra nói lý đậm chất văn vẻ...
Trần Lâm văn không lại người ta nên cũng á khẩu không nói gì được, chỉ đàng lắc đầu thở dài nói:
- Được rồi xem như ta sợ các nàng...
- Sau này khi đại quân