Khu trú ẩn tây thành.
So với huyết tộc thì nơi đây tràn gập một bầu không khí ủ rủ, ánh mắt tuyệt vọng hiện lên gương mặt từng người.
Đã ba ngày nay họ chỉ ăn nước pha cháo cầm hơi nhưng củng không đủ vào đâu, cơn đói làm tinh thần họ suy sụp.
Tính ra tình hình tồi tệ của khu trú ẩn này một phần là do Trần Lâm, sự bành trướng nhanh chống của huyết tộc vô tình làm cho khu trú ẩn kẹt giữa ba thế lực.
Huyết tộc, đàn sói và con sông Vân Hà tràn đầy hung thú.
Nhưng người bất hạnh nhất trong suốt thời gian qua, ngạt nhiên thai không phải tầng lớp thấp trong khu trú ẩn này mà lại là cao tầng, hay nói đúng là hai người Hồng Ánh và Thiên Phúc, sau khi chạm trán với Trần Lâm hai người họ trở thành chủ đền để bàn tán.
Hồng Ánh còn đỡ vì nhân khí của nàng tương đối tốt, cùng như nàng việc nàng ra tay củng vì tình thế ép buộc có thua củng là là do tên quái vật kia quá mạnh, không có gì đáng đề nói có chăng thì chủng là việc bị tên quái vật kia sờ mó, bản thân nàng củng không quan tâm lắm.
Nhưng Thiên Phúc thì khác, tên này bị khá nhiều người trong khu trú ẩn ghét nhưng quan trọng hơn chính hắn là người đã kiêu khích Trần Lâm, thử hỏi lúc đó tên quái vật kia nổi giận tấn công vào khu trú ẩn thì sau.
Hành động của Thiên Phúc đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là nó đã đưa họ vào nguy hiểm nên hiển nhiên hắn trở thành tâm điểm để mọi người phát tiết.
Hằng ngày từng tiếng xì xào bàn tán chỉ trỏ sau lưng làm hắn như phát điên.
Thế là để thay đổi tình hình của khu trú ẩn cũng như lấy lại hình tượng của bản thân hắn đưa ra một chủ ý táo bạo nhưng rất nhanh lại được lãnh đạo khu trú ẩn Trương Tuấn đồng ý.
Đó không gì khác chính là ra ngoài tìm kiếm đại lượng lương thực trở về cứu giúp khu trú ẩn, như thế hắn hiển nhiên sẽ trở thành anh hùng.
Mặt dù rất lo cho thằng con nhưng Trương Tuấn củng không thề không đồng ý để hắn ra ngoài, vì đây là các tốt nhất trong tình huống này.
Nhưng ông củng cử một người đi theo bảo vệ cho y, đó không ai khác là Hồng Ánh.
.
Sông Vân Hà là một con sông lớn chảy qua thành phố, nhờ đó mà vô số hàng hóa được vận chuyển bằng đường thủy đi ngan qua đây biến vẹn bờ sông trở thành một khu cản sông nhỏ.
Đây củng chính là mục tiêu của nhóm người Thiên Phúc, nhưng nó không hề dễ khi con sông đã là lãnh thổ của bầy hung ngư khát máu sống bên dưới con sông, còn trên bầu trời là không gian của bầy hung cầm ác điểu biến nới đây thành khu vực nguy hiểm đến cả huyết tộc hay đàn sói củng không dám đến gần.
Ý thức được việc đó nhóm người hết sức cẩn thận, ẩn nắp trong các phế tích dần dần tiến đến nhà kho trước mặt.
.
Một lúc lâu đoàn người mới chậm chạp tiến đến trước cửa khu nhà kho rồi cẩn thận bẻ đi ổ khóa đã rĩ sét từ từ tiến vào bên trong.
Không gia bên trong khá tối và ẩm thấm, một mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí, là mùi thịt thúi, hiểm nhiên khu nhà kho này chứa thịt nhưng nhưng đã hoàn toàn phân hủy không thể dùng được nữa.
- Khốn kiếp! Đi qua nhà kế bên.
Thấy không có gì dùng được Thiên Phúc tức giận dẫn đoàn người đi sang nhà kho kế bên.
- Cẩn thận ở đây còn có sinh vật khác.
Hồng Ánh nhíu mày khẽ lên tiếng.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy trên những miến thịt thối có vô số vết răng, rất hiện nhiên đây là phần thịt đã bị sinh vật nào đó ăn thừa, ngoài ra trên mặt đất vương vãi đầy phân bóc lên mùi tanh tưởi hoà lẫn cùng mùi thịt thối, hiển nhiên ở đây không chỉ có nhóm người bọn họ.
Nghe thế cả nhóm đều thoáng hoảng sơ, cẩn thần tìm kiếm.
.
Rất nhanh trời không phụ lòng họ, cả nhóm người tìm được một nhà kho đầy thịt đóng hộp cùng cá đóng hợp làm cả nhóm vui sướng.
Số đồ đóng hợp này chưa hư vẫn còn sử dụng làm họ vui mừng nhanh chống cất chúng vào những chiếc ba lô to lớn sau lưng, không hề biết rằng có vô số ánh mắt đỏ gầu đang nhìn chằm chằm vào họ.
.
- Á..
Chợt một tiếng kêu sợ hãi vang lên làm cả nhóm giật nhìn lại, hóa ra làm một tên trong nhóm đang say sưa loot đồ thì vô tình chạm vò một con chuột làm y hoảng sợ la toán tên.
Thấy thế Thiên Phúc cười khinh miệt nói.
- Có con chuột thôi mà củng sợ.
Nói xong y tuốt kiếm nhảy lên phía trước chém chết con chuột đang cố bỏ chạy, máu tươi chảy dài trên nền nhà.
Thấy hành động của Thiên Phúc, Hồng Ánh khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh ánh mắt của nàng tràn ngập hoảng sợ nhìn khung cảnh sau lưng hắn, không chỉ nàng các thành viên khác của nhóm củng hoảng sợ không kém, mồ hôi không nhịn được chảy dài ướt đẫm cả sống lưng.
- Trương...!Trương