Nhận thấy đối thủ khá là cứng, không hề sợ Hắc Phong bang của mình...
Tên trung niên râu rậm nội tâm tràn ngập lửa giận nhưng chỉ có thể thầm trách bản thân sơ xuất không mang theo nhiều người hơn.
Tuy chưa chính thức đánh nhau, nhưng chỉ bằng một đao tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ hung hiểm lúc nãy, trung niên nhân râu rậm này có thể khẳng định nếu đánh nhau hắn ta cũng sẽ như tên mặt ngựa kia trở thành một cái xác không đầu.
Mặc dù là một trong các trưởng lão của Hắc Lang bang, nhưng trung niên nhân râu rậm gọi là Hoàng Phi này vẫn không có tuổi trước vị thiếu niên trẻ tuổi này.
Kẻ rõ ràng là tồn tại ngang cơ với bang chủ Hắc Phong bang Lãnh Phong.
Tuy nhiên cuộc sống khó khăn, không phải ai cũng có thể như Trần Lâm thấy đánh không lại thì có thể chạy được.
Hắc Phong bang này không gì khác chính là một trong năm bang hội lớn tại Viễn Đông.
Tuy không thể so được với hai đại bang hội hợp pháp và có quan hệ là Thiên Tuyệt bang và Chiến Thân bang, nhưng vẫn là một đại bang hội tại Viễn Đông thậm chí vượt lên cả Dã Lang bang và Kim Ngưu Bang...
Đối phương đã giết người của Hắc Phong bang và còn là giết trước ánh mắt của hàng trăm người, nếu cứ như thể mà bỏ qua uy vọng của Hắc Phong bang chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chính vì thế dù biết đánh không lại trung niên nhân râu rậm Hoàng Phi chỉ có thể cắn răng rút ra loan đao ra lao đến, những tên thuộc hạ khác của Hắc Phong bang cũng đúng chất lục lâm thảo khấu rút ra loan đao xong lên.
Mục đích của họ chỉ có một đó là câu giờ chờ đợi người của bang hội chạy đến cứu.
Ngược lại đôi nam thanh nữ tú kia là không hề xong lên mà âm thầm lui về phía sau.
Đến khi đứng dưới cổng vào Viễn Đông được sự bảo hộ của những quân nhân gác cổng một nam một nữ này mới thở ra một hơi an tâm...
- Lãnh Ngạo ca...!Hoàng thúc có thắng được tên ác ma kia không...
Trông thấy đôi bên đã phát sinh chiến đấu, nữ nhân xinh đẹp nhưng gan nhỏ kia vẫn không nhịn được nắm lấy tay áo của tên anh tuấn thanh niên nhỏ giọng nói.
Trông thấy bộ dáng sợ sệt của nàng...
Anh tuấn thanh niên gọi là Lãnh Ngạo kia tập tức ra dáng đỉnh đạt không chút sợ hãi lắc đầu nói:
- Tên nhóc kia không có khả năng đánh bại được Hoàng thúc đâu...
- Liên Hoa muội không cần phải lo lắng...
Dĩ nhiên mồm thì nói như thế cho sang miệng vậy thôi, nếu thật sự thanh niên Lãng Ngạo này chắc chắn về những gì mình nói đã không lui về phía cổng thành để các quân bảo hộ.
Ngược lại dù tỏa ra sợ sệt như thế nhưng khi thanh niên Lãnh Ngạo không chủ ý, tiểu nữ tử Liên Hoa lại khẽ mỉm cười quỷ dị không hợp với tuổi.
Hiển nhiên để tồn tại trong thời đạo mạt thế tràn đầy hắc ám này, không một nữ nhân nào là thật sự ngây thơ cả...
Bên kia thấy đám người Hắc Phong bang hùng hổ lao đến, Trần Lâm không chút sợ hãi chỉ khẽ cười lạnh rồi nhanh chân lui về phía sau.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người và cả chính đương sự, Trần Lâm vô cùng khốn nạn đẩy nhẹ vào vai Lâm Mỹ Anh khiến nàng cấm đầu lao về phía trước.
Bị Trần Lâm bóp một cú hơi đâu, Lâm Mỵ Anh có thể nói là vô cùng hoảng sợ muốn hét lên cầu cứu...
Đáng tiếc trước khi Lâm Mỹ Anh kịp kêu lên bất kỳ một âm thanh gì thì một thanh đao sắc lạnh tỏa ra hàn quang bức người đã nhắm vào đầu nàng chém xuống.
Trước giây phủ sinh tử, dù hơi gà và phần lớn nhờ đồng đội gánh nhưng Lâm Mỹ Anh vẫn kịp thời phát huy sức mạnh của một người chơi cấp 12 vung lên ngân thương của mình đón đỡ ánh đao kia.
Ngược lại muốn lao lên giải quyết tên thiếu niên trước mặt thì bất ngờ nữ nhân đứng bên cạnh hắn chợt lao lên...
Hoàng Phi hiển nhiên là chả hơi đầu quan tâm đến việc thương hương tiết ngọc làm gì, huống chi nữ nhân kia ngoài cao và body khá ngon ra thì khuôn mặt cũng không có gì là xinh đẹp, không chút nghĩ nhiều lập tức vung đao chém tới muốn giết chết nữ nhân này trước rồi tính đến thiếu niên cực kỳ nguy hiểm kia sau.
Tuy niên, trái ngược với suy nghĩ của Hoàng Phi, nữ nhân không có vẻ gì là biết chiến đấu kia lại bất ngờ rút ra một thanh thương bạc đón đỡ một chém cực mạnh của hắn...
Chỉ là hơi bị đáng thương cho Lâm Mỹ Anh khi đã trót dại đi theo Trần Lâm, dù không phải người chơi cao cấp gì nhưng Hoàng Phi đã đột phá đến cấp 18 gần đến được với Thánh Thành và quan trọng hơn là hơn Lâm Mỹ Anh tận 6 cấp.
Trước sự chênh lệch quá lớn về cấp độ, bản thân Lâm Mỹ Anh cũng không phải dân thiện chiến võ công đầy mình gì không chịu nỗi một kích bị Hoàng Phi đánh lui...
Bị lực đạo không nề nhè của Hoàng Phi hất bay không ngưng lui về phái sau phải chống lấy ngân thương mới ổn định được cơ thể...
Lâm Mỹ Anh dù chỉ mới một lần giao phong nhẹ nhưng đã lập tức cảm thấy không ổn, phải chống lấy ngân thương xuống đất thở như chó, đúng là khổ không thể ta.
Cái game người đấu này rõ ràng là khó ăn hơi việc chơi với bọn thây ma ngu nhiều...
Huống chi bản thân Lâm Mỹ Anh còn gà hơn người ta...
Bất chợt thừ cơ Lâm Mỹ Anh không chú ý, hai phần tử hắc y khá là khốn nạn đã lao đến muốn đánh lén nàng.
Đáng tiếc một ánh đao còn nhanh hơi rất nhiều lần đã phá không lao đến lập thúc chém đôi người hai thanh niên hắc ý xấu số khiến cả hai lập tức bỏ mạng, hai nửa cơ thể không ngừng co giật trên mặt đất trong cực kỳ kinh dị, nội tạng cùng máu tươi xen lẫn ít ruột thừa văng ra bốn phía khiến không ít thợ săn xanh cả...
Đen nhất vẫn là Lâm Mỹ Anh có thể nói là đứng gần nhất không nhịn được nữa trực tiếp nôn ra luôn bữa sáng của mình.
Khung cảnh này rõ ràng là kinh sợ hơn này việc chém giết thây ma gấp trăm lần...
Đáng tiếc không đợi Lâm Mỹ Anh kịp nôn ra hết bữa sáng, Trần Lâm đã vô cùng hồn nhiên vỗ lên vai nàng cười nói:
- He...!he...!mình chia ra chơi nhé...
- Tên râu ria kia nàng cứ tùy ý giải quyết còn lại cứ để ta...
Nói xong Trần Lâm mặc kệ Lâm Mỹ Anh có đồng ý hay không, nắm lấy vai nàng một lần nữa ném về phía trung niên râu rậm Hoàng Phi, còn bản thân thì cười lạnh chầm chậm tiến đến nhóm phần tử hắc y của Hắc Phong bang khiến hơn mười mấy người này không nhịn được sợ hãi lui lại.
Trong mắt đám thành viên Hắc Phong bang này, tên thiếu niên trẻ tuổi trước mặt đã không khác gì ác ma.
Ngược lại thấy đối thủ một lẫn nữa đẫy nữ nhân kia về phía mình chịu đạn...
Hoàng Phi không nhịn được hừ lạnh, nói gì thì nói tuy không thể so sáng được với những đại boss của Viễn Đông nhưng Hoàng Phi vẫn là một người chơi có số có má ở đây.
Để một nữ nhân rõ ràng là yếu hơn hắn rất nhiều ra đánh không khác gì đang sỉ nhục Hoàng Phi...
Ánh mắt dần dần trở nên hung ác, Hoàng Phi bất chấp tên thiếu thiên trẻ tuổi này có ý gì lập tức phát động năng lực của bản thân muốn một đao chém đôi nữ nhân trước mặt như để cho tên kia hối hận, cũng như để lấy lại uy thế của bản thân và Hắc Phong bang.
Một đạo hoàng quang màu vàng đất theo đó từ trên người Hoàng Phi điên cuồng tỏa ra gia tăng sức mạnh