Gặp được vị thần tài gia tỏa ra vô vàng ánh kim tiền trong tuyền thuyết...
Lão Bao Chuẩn có thể nói là vui mừng hớn hở nhanh chân dẫn thần tài gia và phu nhân ra sau tiêu tiền.
Xuất phát điểm của lão Bao Chuẩn là một tiệm cơ khí, cái nhà này cũng là của lão.
Pháo đài Viễn Đông này thực tế là thành phố Viễn Đông trước kia, khi mạt thế hàng lâm không ít người dân sống trong thành phố vẫn thành công cố thủ trong nhà chờ quân đội đến cứu.
Đến khi Lôi Chấn thu được thành phố này rồi kiến tạo nên pháo dài Viễn Đông cũng không tiện đuổi những người còn sống này đi nên đặc cách cấp phép cho họ vẫn sở hữu ngôi nhà của mình.
Nếu không thợ săn nghèo như lão Bao Chuẩn là gì đủ khả năng sở hữu một ngồi nhà tại đây.
Tuy nhiên cuộc sống khó khăn, tiệm cơ khí gì đó không đủ để lão Bao Chuẩn sống qua ngày.
Thế nên khi ra ngoài săn thú, lão Bao Chuẩn thường loot về không ít vật dụng hữu ích bán lại cho người cần.
Hình thức cũng tương tự như ở Vũng Hải...
Chỉ là cái tiệm này tuy nhìn hơi nát nhưng đúng là uy tín mười phần, có thể nói cái l gì cũng được lão loot về chất đống phía sau.
Tuy đa phần vẫn là những loại máy móc cơ khí nhưng vẫn có khá nhiều vũ khí lạnh và cả một ít súng ống đạn dược, thậm chí có cả một khẩu đại pháo cỡ nhỏ không biết bị thứ gì chém làm mấy khúc đặc trong một góc nhà.
Xem ra lão đầu Bao Chuẩn này không chỉ biết sửa chửa máy móc mà cũng có hứng thú không hề nhẹ với những mặt hàng vũ khí súng đạn kia...
Việc Trần Lâm cân nhắc loot lão đầu da đen này về Đại Ca thành nghiên cứu chế tạo xe bọc thép cũng theo đó tăng lên không nhẹ.
Tuy nhiên đó là chuyện sau này còn hiện tại thứ Trần Lâm quan tâm nhất vẫn là những trang bị cam mà lão Bao Chuẩn đã may mắn loot được về kia.
Đáng tiếc khác với mơ mộng của Trần Lâm, sự thật phũ phàng như tát vào mặt một nữa khẳng định trang bị cam không dễ kiếm như vậy.
Kho vũ khí quý hiếm gì đó của lão Bao Chuẩn cũng chỉ là một đống đao kiếm hình thù kỳ quái do dân chơi chế lại mà thôi, không phải đại cổ vật gì.
- Lão già ta thích mấy thành đao cổ kiếm cổ, chứ không phải thể loại như khiên của Captain hay lưỡi liềm của Nakroth thế này...
Rốt cuộc cũng đã nhận thấy lão mặt đen kia không phải người tốt, Trần Lâm không nhịn được híp mắt nói.
Đúng là trang bị cam cũng có yếu tố kỳ quái nhưng mấu chốt của vấn đề lại thời gian.
Điều kiện bắt buột của một trang bị cam là cổ vật...
Ngược lại biết bản thân mình hơi bị tham lam, lão Bao Chuẩn cũng kẽ gãi đầu cười nói:
- Xin lỗi...!lão đầu ta thích mấy thứ này nên có sưu tập chút ít...
- Tuy nhiên vẫn có không ít đao kiếm cổ ta lấy được từ viện bảo tàng...
- Hai vị có thể từ từ lựa chọn...!biết đâu lại tìm được thứ mình thích...
- Giống như cặp lưỡi liềm đoạt mệnh này vậy...!nhìn chất không...!he...!he...!là do ta tự làm đó...
Nghe thấy lão già da đen vô sỉ này nói thế, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ.
Mặc dù bản thân Trần Lâm cũng thích cặp lưỡi liềm kia, nhưng ngoài việc nhìn khá là bá khí ra chúng hoàn toàn không có giá trị thương mại hay đúng hơn là chả bằng được một trang bị trắng của hệ thống.
Thứ như thế mua về sẽ bị lão bà trách mắng.
- Đại nhân người nhìn cái chui dao kia...
Bật chợt khi Trần Lâm còn đang rất là không vui thì Lâm Mỹ Anh đột nhiên lên tiếng nói rồi chỉ về một góc phía xa.
Nữ nhân đúng là động vật sống bằng mắt.
Trên một cái kệ lớn đầy bụi bặm nơi góc nhà, một cái chuôi dao ánh bạc tràn ngập các hoa văn kỳ dị trông khá tương đồng với chui thanh dao găm mà Trần Lâm vừa mua lộ ra ngoài một đoạn nhỏ sau lớn vải đen xấu xí.
Ấy vậy mà vẫn không thoát được cắp mắt của Lâm Mỹ Anh.
Trần Lâm cũng nhận thấy chui dao kia không chút nghĩ ngợi chạy đến nhanh tay lấy bọc vải đen kia xuống rồi mở ra.
Tuy nhiên khi nhìn vào vật bên trong Trần Lâm lại không khỏi nhướng này ngạc nhiên.
Đúng như Trần Lâm nghĩ, chủ nhân của chui dao ánh bạc kia cũng là một thanh dao găm hình dáng có phần tưng tự như thanh dao găm mà Trần Lâm vừa mua.
Tuy nhiên khiến Trần Lâm kinh ngạc là thanh dao găm ánh bạc này nó không chỉ có một mà có đến hai thanh, tính luôn cả thanh trong tay Trần Lâm là ba bộ dao găm.
Không chỉ thế hình dáng thì giống nhưng kích thước cũng như trọng lượng lại có chút khác biệt khá lớn.
Trong đó, thanh dao găm của Trần Lâm vừa mua là thành nhỏ nhất chỉ tầm 10cm đúng chuẩn một thành dao găm quân dụng.
Ngược lại hai thanh kia lại lớn hơn một chút, thanh lớn nhất dài đến 30cm khá giống một thanh dao mèo tính ra khá là vừa tay, tuy nhiên trọng lượng của nó lại không vừa tay một chút nào.
Cầm lấy nó Trần Lâm cũng không nhịn được lắc đầu thầm than.
Thảo nào lão Bao Chuẩn lại dấu hai thanh dao găm trung và lớn này đi, không biết được là từ sắt gì nhưng phải công nhận trọng lượng của bộ ba này đúng là khủng khiếp.
Thanh dao găm nhỏ nhất mà Trần Lâm mua cũng là thanh nhẹ nhất rồi, hai thanh còn lại đúng ào dài hơn thuận tay hơn những cũng nặng hơn gấp 3-4 lần như thế.
Với trọng lượng thế này trừ thể loại dị tộc trâu bò như Trần Lâm còn có thể dùng được, nhân loại cấp thấp rất khó dùng được nó.
Bên kia trông thấy hai thanh đao găm ánh bạc trong tay Trần Lâm...
Lão Bao Chuẩn cũng không nhịn được ngạc nhiên vỗ đầu xấu hổ, nếu không có đám người Trần Lâm lấy ra lão đúng là đã quên mất cặp song đao này.
Tuy nhiên thứ bị lãng quên kia lại đem đến tài phú không ngờ đến cho lão.
...
Ôm lấy hơn 40 lôi tệ, lão Bao Chuẩn không nhịn được cho bản thân một cái bạt tai xem có phải mình đang mơ hay không.
Sự việc chỉ vừa mới diễn ra đây thôi đúng là như một giấy mơ với lão Bảo Chuẩn.
Thật không thể nào ngờ được đôi nam nữ kia không chỉ mua một mà còn mua luôn cả hai thanh dao găm còn lại.
Ba thanh dao găm thứ gần như vô dụng trong mắt Bao Chuẩn không ngờ lại nhẹ nhàn đem về cho lão 30 lôi tệ, không chỉ thế vị thiếu nên thần tài kia còn mua không ít đao kiếm khác...
Tuy không bằng ba thanh dao găm kia nhưng tổng cộng cuộc làm ăn này lão Bao Chuẩn đã kiếm về hơn 40 lôi tệ, đây đúng là một con số không nhỏ hay nói đúng hơn là rất lớn với một thợ săn như lão.
Nghĩ đến đây lão Bao Chuẩn không nhịn được ngước nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ đang khuất dần dưới màn đêm kia rồi lắc lắc đầu cười khổ nhìn số lôi tệ trong tay mình.
Trên đời này không có đồng tiền nào là dễ kiếm, thứ dễ dàng có được như vậy nhất thiết có vấn đề.
Thế nên bằng kinh nghiêm của mình, Bao Chuẩn quyết định xem đây chỉ là một giấy mơ