Nghe thấy Đào Nhi không ngờ lại là người của Hắc Phong bang, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.
Bằng sự từng trải của bản thân khi gặp gỡ không ít thế lực của nhân loại, Trần Lâm hiểu rõ được khái niệm người của có một thế lực đó kia có rất nhiều loại.
Trong đó, trường hợp của cô bé Đào Nhi kia rất có thể giống với nha đầu Mục Thanh Thanh ngày trước là người bị các thế lực nuôi dưỡng dùng làm hàng hóa trao đổi.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn không hề nói gì ngồi đó nghe Chu Lệ Đình kể.
Ngược lại, như giải tỏa được sự tức giận trong lòng bấy lâu nay, Chu Lệ Đình càng kể càng xung nước miếng văng ra tung tóe...
Trần Lâm cũng theo đó hiểu được mọi chuyện.
Mạt thế hàng lâm tiểu nha đầu Đào Nhi có thể nói là cực kỳ bất hạnh khi cả phụ mẫu đều không may chết trong miệng thây ma.
Tuy nhiên càng bất hạnh hơn là đúng như Trần Lâm đã nghĩ nha đầu này không may bị đám xã hội đen Lãnh Phong bắt được rồi đem về nuôi dưỡng trở thành công cụ phát tiết kiếm dụng cụ mời chào những người chơi cao cấp cho bản thân.
Hắc Phong bang trở nên lớn mạnh như ngày này cũng là nhờ đó mà ra...
Ngược lại cuộc sống của những hàng hoá sống này hiển nhiên là không tốt đẹp gì.
Rất may là trong một lần tình cờ nha đầu Đào Nhi lại may mắn trốn ra được, còn gặp được Chu Lệ Đình người quen của phụ mẫu quá cố của nàng.
Trước tình cảnh của cô bé Chu Lệ Đình cũng khá là nghĩa khí quyết định thu lưu nàng.
Chỉ là trong lúc bỏ chạy Đào Nhi lại đả thương một cao tầng của Hắc Phong bang khiến hắn ta cực kỳ tức giận muốn bắt nàng cho bằng được...
Tuy nhiên, Hắc Phong bang dù là một trong năm đại bang hội lớn của pháo đài Viễn Đông, kẻ có thể nói là bá chủ của thành phố dưới đất khu đông thành.
Nhưng quán trọ Bò Sữa này lại là tài sản của Viễn Đông và còn là tài sản lớn.
Hắc Phong bang không dám cũng không điên đến mức vì trả thù một nữ nhân mà xong vào quán trọ này mạnh mẽ bắt người, trực tiếp động đến tài sản của “triều đình”...
Từ đó nha đầu Đào Nhi mới làm công cho quán trọ toàn là bò cái này xem như một cái danh phận, chỉ cần nàng không rời khỏi quán trọ này cái chức lao công quèn kia vẫn có thể bảo vệ nàng sống an ổn.
Tuy nhiên sức ảnh hưởng của Hắc Phong bang không phải nhỏ...
Trừ dân chơi thứ thiệt như Chu Lệ Đình còn lại những nữ phục vụ khác đều bị Hắc Phong bang tác động âm thầm chèn ép cô bé muốn đuổi nàng ra khỏi đây.
Mặc dù nghe hơi khôn nạn nhưng cuộc sống là vậy, dù hoàn toàn biết rõ rằng nếu cô bé Đào Nhi rời khỏi đây chắc chắn sẽ chết không toàn thân, nhưng vì lợi ích của bản thân rất nhiều người đều tự động quên đi việc đó mà ra tay với cô bé...
Ngược lại Chu Lệ Đình dù có lòng nhưng sức lại có hạn không thể bảo kê nha đầu này trước những chiêu trò kia mãi được.
Lần này đúng là may mắn gặp được Trần Lâm, nếu là một khách nhân không hề tốt tính nào đó thì chỉ cần cô bé có chút sợ xuất thôi đã có thể dẫn đến chuyện lớn thậm chí mấy mạng rồi...
Cái nghề phục vụ kiểu này trong thời đại vô pháp tính ra khá là nguy hiểm...
Ngược lại nghe thấy Chu Lệ Đình không ngừng mắng chửi đám người Hắc Phong bang...
Trần Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười nói:
- Tính ra Chu lão bản đúng thật là người tốt nha...
- Dám đương đầu với cả Hắc Phong bang, đúng là hảo hiệp nữ...
- Hư...!không cần phải nịnh ta...
- Là nhờ cái thân phận nhân viên quèn của Viễn Đông mà thôi...
Nghe thấy tên nhóc này cũng biết chơi bài vỗ mông ngựa, Chu Lệ Đình không nhịn được bĩu môi lắc lắc đầu nói.
Nói xong Chu Lệ Đình cũng khẽ đứng dậy vươn vai khiến bộ ngực sữa to tròn như hai quả bưởi Năm Roi hiện ra rõ ràng trước mặt Trần Lâm, vị đế vương Huyết tộc này không nhịn được nuốt nước bọt thèm khát.
Thấy thế Chu Lệ Định khẽ mỉm cười thích thú nhưng rất nhanh đã nghiêm giọng nói:
- Hắc Phong bang vốn trước kia là một đám xã hội đen, góc rẽ của chúng vốn đã không tốt đẹp gì...
- Binh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, “khách quan” cũng nên cẩn thận...
- Ta còn coa việc bên mình không muốn bị đuổi, hai vị cứ từ từ dùng bữa...
Để lại một câu nhắc nhở...
Chu Lệ Đình cũng không nói nhiều nữa lập tức quay người đi xuống lầu trở về quài tiếp khách của mình.
Tính ra tình hình của Trần Lâm còn nguy hiểm hơn Đào Nhi một bật, nhưng bù lại Trần Lâm có “ô dù” che chở.
Chu Lệ Đình dù chỉ là một lão bản quán trọ nhưng lại là quán trọ lớn, thông tin về một vị đại nhân của quân đội đứng ra đè chuyện của vị thiếu niên này xuống nàng vẫn nghe ngóng được.
Với sự che chở như thế tên trẻ trâu Trần Đại Kê kia không cần phải sợ Hắc Phong bang kiếm chuyện.
Tuy nhiên Hắc Phong bang lại không phải thành phần quang minh lỗi lạc gì, chắc chắn sẽ tìm cách âm thầm hạ thủ...
Dù chỉ có quan hệ mua bán nhưng Chu Lệ Đình vẫn không nhịn được nhắc nhở vài câu.
Ngược lại, tình cảnh của Chu Lệ Đình và nha đầu Đài Nhi đúng là tốt hơn chút ít, ít nhất tạm thời không sợ Hắc Phong bang làm phiền.
Tuy nhiên tất cả những việc đó đều đến từ việc Chu Lệ Đình là lão bản quản trọ Bò Sữa này.
Nếu Chu Lệ Đình không còn là lão bản nương nữa, nha đầu Đào Nhi và cả chính nàng xem như chết chắc.
...
Nhìn theo bóng lưng phì mỹ màu mỡ đang chầm chậm khuất dần sau những bậc thang, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép mỉm cười.
Chuyện hôm nay đúng là thú vị...
Các cụ có câu kẻ thì của kẻ thù là bạn, như vậy tính ra Trần Lâm và Chu Lệ Đình có thể xem như bằng hữu...
Thế nên trước khi bắt vị bằng hữu này về phục vụ thằng em của mình, Trần Lâm cũng nên hảo hảo tính toán xem sẽ tiêu diệt cái kẻ thì chung kia thế nào...
Ngồi một bên lắng nghe gần như toàn bộ câu chuyện...
Lâm Mỹ Anh cảm thấy khá khó hiểu nhưng phải đợi đến khí Chu Lệ Đình đi mới dám nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân ngài thật sự đang nhắm đến tiểu nha đầu kia sao?
- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ta là loại người đó sao...
Nghe thấy Lâm Mỹ Anh không ngờ vẫn nghĩ mình là lolicon, Trần Lâm không nhịn được tức giận gỗ đầu dâm nữ này một cái rồi nói.
Cái này thật sự là oan uổng cho Huyết tổ đại nhân.
- Ngài vốn dĩ đâu phải người...
Ôm lấy cái đầu đau, Lâm Mỹ Anh không nhịn được chu mỏ hậm hực nói.
Ngược lại bị Lâm Mỹ Anh nói như thấy thế, Trần Lâm không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Đáng tiết người ta nói đúng quá mà làm gì phản bát được...
Cãi không lại Trần Lâm tập tức trở mặt hừ lạnh nói:
- Được...!được lắm...
- Mới “đá” được một trận mà con gà mái dâm đãng ngươi đã dám treo lên đầu ta đẽ trứng rồi...
- Hôm nay không hảo hảo dạy dỗ ngươi, không biết ngày sao ngươi sẽ leo đến đâu nữa...
- Ta đâu có...!ngài chững từ đoạt...!ahhh...
Trông thấy ánh mấy nguy hiểm của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được hoảng sợ nói.
Đây rõ ràng là nói không lại nên chơi ngang...
Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh còn chưa nói hết câu thì đã rên lên một tiếng đầy đau đớn xen lẫn sướng khoái, khiến không ít người đang ngồi ăn cũng phải giật mình nhìn sang...
Trần Lâm chơi vô cùng ác thừa lúc Lâm Mỹ Anh không chú ý đã cho tay xuống bàn rồi bất ngờ bóp mạnh lên đùi non của Lâm Mỹ Anh khiến nàng không nhịn được giật mình rên lên...
Tuy nhiên mọi chuyện chỉ mới bắt đầu...
Cảm nhận được vùng da thịt mềm mại trơn mềm sau lớp vải quần...
Trần Lâm vô cùng thích ý chơi tới không ngừng vuốt ve bắp đùi đẹp mịn màng của Lâm Mỹ Anh, các ngón tay vô tình nhưng lại rất cố ý cào nhẹ lên mép âm hộ lông lá sau lớp vải quần khiến Lâm Mỹ Anh thoáng rùng mình phái cắn chặc răng cố không phát ra tiếng rên rỉ.
- Đại nhân không được đâu...!người...!người ta đang nhìn kia...!ahhh...
- Tiểu nô biết lỗi rồi...
Ôm lấy cánh tay đang tác quái kia, Lâm Mỹ Anh vô cùng đau khổ nhỏ giống cầu xin.
Đáng tiếc Trần Lâm nào có nghe Lâm Mỹ Anh nói gì, ngói tay trực tiếp chà lên mép âm