Trên con đường đầy sỏi đá cách đại thành Viễn Đông không xa về phía đông, thẳng tiến ra biển Đông đầy sóng gió.
Một đoàn xe bọc thép gần 50 chiếc, trang bị có thể nói là vô cùng xịn sò đang chạy như bay trên đường để lại một cột khói dài phía sau.
Đoàn xe này không gì khác chính là đội xe của lão Mã Hán đang trên đường đi làm nhiệm vụ, một nhiệm vụ khá kỳ lạ có thể tạm gọi là “giải cứu gà con”.
Tính ra số của Huyết tổ đại nhân đúng là đen, hết nuôi gà rồi lại đến cứu gà…
Chỉ là con gà này khá lạ khi không chỉ hơn 500 quân nhân chính quy được trang bị tận răng cùng hai huynh đệ Vương Triều, Mã Hán tham gia nhiệm vụ lần này.
Mà quân đội còn cử cả Lôi Triết con trai của lão Lôi Minh và cũng là một trong những thanh niên trẻ trâu có thực lực cao nhất tại đây tham gia.
Từ đó thấy được, một là game này khá vui, còn hai là thân phận của con gà cần được giải cứu kia không đơn giản.
Tuy nhiên, nhìn vào biểu hiện của mọi người lại không tỏa vẻ gì là gắp gáp, đoàn xe lại chở theo không ít nhu yếu phẩm trông giống như đi tiếp tế hơn là đi cứu người, khiến Trần Lâm vô cùng khó hiểu.
Xem ra đây không phải là một nhiệm vụ giải cứu gà con đơn thuần như lão Mã Hán đã nói trước đó.
Huống chi người không nhiều liên quan, lý lịch lại không sạch như Trần Lâm cũng bị kéo đi càng khiến nhiệm vụ này thêm phần kỳ lạ.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không mấy quan tâm chỉ lắc đầu thầm than nhìn chiếc xe trước mặt, chiếc xe bọc thép quân dụng đang chuyên chở thanh niên Lôi Triết.
Khi biết được tin thằng “khứa” kia là con trai của lão Lôi Minh, Trần Lâm đã không khỏi ngạc nhiên suýt tí nữa nghĩ mình đụng nhằm thằng anh em họ ngoại nào đó...
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại thì… đm bà dì Liễu Mộng Điệp trẻ khoe ngon lành như vậy nhìn kiểu gì cũng không ra dáng làm má người ta.
Huống chi cũng chưa nghe nói đến bà dì này có con bao giờ.
Vậy thằng khứa Lôi Triết kia từ đầu mà ra???
Đến đây một ý nghĩ đen tối về một cặp sừng to lớn cắm trên đầu bà dì Liễu Mộng Cầm lập tức xuất hiện trong đầu Trần Lâm.
Tuy nhiên sự thật lại không phải như vậy...
Lôi Triết chỉ đơn giản là con nuôi của lão Lôi Minh mà thôi.
Tính ra lão Lôi Minh này đúng là chung tình với lão mụ Liễu Mộng Cầm của Trần Lâm thật, nếu không có biến cố gì diễn ra lão đầu này rất có thể sẽ ở vậy đến già.
Chỉ là thế gia không có tình cảm càng không có chuyện chung tình gì đó.
Sau một vố khá đau của Trần gia tung ra, để duy trì địa vị của mình trong tình cảm đó Lôi gia buộc phải kết thân với Liễu gia, nhằm dẹp yên màn ăn kem trước cổng kia...
Và người được chọn không ai khách chính là Lôi Minh và Liễu Mộng Điệp, đây là vấn đề của gia tộc hai người có muốn hay không cũng vô dụng.
Đó là sự cố chấp của Lôi gia.
Lão Lôi Minh lúc đó cũng chỉ là một thằng cu, không phải đại lão Viễn Đông tay nắm binh quyền như hiện tại, đành phải chấp nhận số phận nghe theo gia chủ Lôi gia lúc đó.
Tuy nhiên lão già này đúng là cứng, dù buộc phải nghe theo Lôi gia nhưng vẫn quyết không chịu thua mà kết hôn với Liễu Mộng Điệp.
Tình cảnh bị “treo bíp” để đó cho mạng nhện đóng của Liễu phụ nhân cũng chính thức bắt đầu.
Đó là sự cố chấp của Lôi Minh.
Tính ra tất cả vấn đề đau đầu kéo đến ngày nay cũng vì những sự cố chấp này mà ra...
Sự cố chấp của Lôi gia chỉ vì quyền lợi của gia tộc mà cóc cần quan tâm đến hậu bố, cự cố chấp của Lôi Minh khi không buôn bỏ được tình cảm và cả thù hận xưa.
Thậm chí cả sự cố chấp của Trần gia, lão cha Trần Lâm và cả lão mụ Liễu Mộng Cầm.
Đáng tiếc nhân loại luôn là một chủng tộc rất cố chấp, đó có lẽ là khuyết điểm của nhân loại nhưng cũng là ưu điểm.
Chỉ là vấn đề đó giờ đã không quan trọng nữa, đương sự trong biến cố kia đều đã kẻ chết người bay màu gầy hết.
Lão cha Trần Thiên và lão mụ Liễu Mộng Cầm đều đã mồ yên mã đẹp.
Lão gia chủ Lôi gia lúc đó chắc cũng đã xanh cỏ, thậm chí rất có thể xanh trong tay gia chủ Lôi gia hiện lại Lôi Chấn.
Đến cả Liễu Mộng Điệp người ngồi không cũng dính đạn cũng đã không còn là một con người đúng nghĩa đen nữa.
Biến cố của thế hệ trước xem như bị bánh xe số phận mạnh mẽ kết thúc.
Trần Lâm cũng vì thế chả buồn nghĩ nhiều đến lão Lôi Minh.
Chỉ cần lão Lôi Minh không đụng đến bản thân và Huyết tộc, Trần Lâm cũng sẵn lòng vì chút dòng máu Việt Long chảy trong người mà bỏ qua cho pháo đài Viễn Đông của lão.
Đây có thể xem như đặc quyền mà Huyết tổ đại nhân ban tặng cho nhân loại trên mảnh đất này.
- Không cần phải căng thẳng, nhiệm vụ lần này tuy hơi lạ…
- Nhưng tương đối an toàn, ít nhất chưa ai chết…
Thấy Trần Lâm đang ngồi đó đâm chiêu suy nghĩ, lão Mã Hán còn tưởng tên này đang lo lắng cho nhiệm vụ sắp đến không khỏi cười nói.
Tính ra do đặc thù của nhiệm vụ lần này, Mã Hán tạm thời không thể nói cho Trần Lâm biết được chi tiết nhiệm vụ lần này.
Trần Lâm trên cơ bản chỉ biết được phải theo đạo quân đến một nơi phía đông cứu một nhóm người mà thôi, địa điểm chính xác cũng những thứ liên quan khác đều hoàn toàn không biết.
Ngược lại nghe thấy thế, Trần Lâm không khỏi tò mò nhỏ giọng hỏi:
- Căng thẳng thì không có chỉ có chút tòa mò mà thôi...
- Mã đại nhân… dù sao ta cũng đã ngồi đây rồi không chạy đi đâu được…
- Ngài cũng nên nói rõ chút tình hình đi chứ.
Khẽ suy nghĩ một lúc, Mã Hán cũng cảm thấy có lý gật đầu nói:
- Ưm… tính ra cũng sắp đến nơi, nói cho ngươi biết cũng được…
- Haizzz… chuyện cách đây khoảng 1 tháng trước, chúng ta vô tình phát hiện một không gian thần bí…
- Đi vào rồi thì không ra được, chỉ có thể thông qua bộ đàm liên lạc với bên ngoài…
- Tuy nhiên đây vẫn là một chuyện rất kỳ bí, Viễn Đông chiếm...!à không lo sợ lòng người hoảng loạn nên mới tạm giấu chuyện này đi.
- Nhiệm vụ chính của chúng ta lần này chính là...!vận chuyển nhu yếu phẩm đến tuyến phòng thủ tại đó.
- Sau đó nghiên cứu cái không gia kia, nếu được thì giái cứu những người đang mắc kẹt bên trong đó.
- Cái gì không gian kỳ bí, còn có chuyện thế nào sao?
Nghe lão Mã Hán nói thế, Trần Lâm lại càng tò mò không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.
Lúc đầu Trần Lâm chỉ cảm thấy cái nhiệm vụ giải cứu gà con này khá thú