Bất chấp hàng nghìn con huyết đom đóm hết lớp này lại đến lớp khác ầm ầm lao đến...
Hắc Thiết tướng quân vẫn thể hiện cái trình của mình một người một ngựa lao lên trước mở ra một con đường máu hộ tống Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh chạy trở về dưới chân ngọn núi nơi đại quân hắc thiết đang phòng thủ.
Bị cả đàn huyết đom đóm truy sát, Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh cũng không nghĩ được nhiều theo sau Hắc Thiết tướng quân chạy trở về ngọn núi.
Cả đàn huyết đom đóm theo đó hóa điên đồng loạt lao đến ngăn cản bước tiến của ba người...
Tuy nhiên sức mạnh quần công của Hắc Thiết tướng quân quả thật quá khủng bố, bất chấp đàn huyết đom đóm đông nghịt mỗi một côn đánh ra đều tạo ra những ngọn Hắc phong quét tan tất cả xông thẳng đến ngọn núi.
Ngược lại đàn huyết đom đóm dù tử thương vô số nhưng không hề rút lui hay thậm chí là sợ hãi vẫn như thiêu thân lao vào lửa không ngừng lao đến dần dần vây kín cả ngọn núi.
Tai bay vạ gió, ngọn núi nhỏ vô tình trở thành đối tượng bị đàn huyết đom đóm nhắm đến.
Chứng kiến tất cả và nhất là đàn huyết đom đóm đang ầm ầm kéo đến như muốn nuốt chững tất cả...
Phương Tuấn biết không hành động gì để đàn huyết đom đóm kia kéo đến thì chỉ có chết.
Người không vì mình trời tru đất diệt..
Trước nguy hiểm đến tính mạng Phương Tuấn chọn mạng sống của chính mình không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức lấy ra một khẩu súng nhắm vào Lâm Mỹ Anh lành lùng bóp cò.
Họa này là do đôi nam nữ kia tác quái mà ra nên để họ chịu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Phương Tuấn kẻ không liên quan không thể bị hai người này hại chết lập tức xuất thủ ngăn cản Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không để họ chạy về ngọn núi, chỉ cần không trở thành mục tiêu của đàn huyết đom đóm đã phát điên kia tất cả mới có cơ hội sống.
Cứ như thế viên đạn đen tuyền theo khát vọng sống của Phương Tuấn phá không lao đi trong màn đêm.
Đàng tiếc dù đang chiến đấu cùng những con huyết đom đóm không ngừng lao đầu đến, Trần Lâm vẫn cảm nhận được tia nguy hiểm đang lao đến kia cấp tốc vung kiếm đón đỡ.
Tuy nhiên cùng lúc đó một vệt huyết quang từ sâu bên trong đàn huyết đom đóm cũng đồng thời lao đến nhắm vào Lâm Mỹ Anh và cả Trần Lâm.
Cảm nhận được một đạo khí tức cực kỳ khủng bố lao đến, đồng tử Trần Lâm không nhịn được run lên kinh sợ.
Hai mặt giáp công một cách vô cùng bất ngời, Trần Lâm chỉ có thể chọn một khẽ cắn răng quay người ôm lấy Lâm Mỹ Anh rồi đưa kiếm lên chém vào ánh huyết quang kia, còn thứ đang bay đến từ phía ngọn núi Trần Lâm chỉ có thể mặc kệ.
Phập một tiếng...
Viên đan màu đen tuyền ẩn ẩn lại có tia kim quang không biết được làm bằng chất liệu gì lại mang theo sức mạnh khủng bố bằng tốc độ kinh khủng phá không lao đến rồi bắn phập vào lưng Trần Lâm đang dùng chính thân mình để ngạnh khán.
Lực đạo khủng bố kia không ngờ có thể xuyên qua lớp da cứng rắn cùng thể chất trâu bò không sợ súng đạn thông thường của Trần Lâm mà ghim vào sâu vào trong.
Rất may Trần Lâm vẫn đủ trâu, dù viên đạn khá là quỷ dị mang sức mạnh xuyên phá rất lớn kia bắn vào người nhưng cũng chỉ tạo chút vết thương nhỏ kèm theo chút đau đớn trên người Trần Lâm mà thôi.
Muốn giết được thành phần cấp đại boss của Huyết tộc này viên đạn kia vẫn chưa đủ.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không chút để ý đến viên đạn quỷ dị kia chỉ kinh nghị nhìn vệt huyết quang đang lao đến ngay trước mặt, thứ còn nguy hiểm hơn cả viên đạn kia gấp trăm lần...
Huyết quang như nhuộm đỏ thiên không lao đến...
Trần Lâm chỉ có thể mặc kệ tất cả ôm lấy Lâm Mỹ Anh dùng thân mình đỡ cho nàng viên đạn bắn lén kia rồi vung kiếm chém xuống đối đầu cùng ánh huyết quang kỳ dị kia...
Ánh kiếm lướt qua người Lâm Mỹ Anh mang theo xung lực khủng bố như muốn xẻ đôi tất cả chém vào ánh huyết quang như tia laser, lực đạo kỳ dị lướt gió lao đi không ngờ chém đôi ánh sáng đỏ kia tách nó ra làm hai bên như dòng nước lớn bị con thuyền rẽ sóng lao đi.
Lợi dụng thời cơ đó Trần Lâm không dám cậy mạnh cấp tốc ôm lấy Lâm Mỹ Anh lui ra xa...
Đùng...!đùng...!đùng...
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên...
Ánh sáng đỏ như máu bị Trần Lâm chém đôi rẽ ra hai nhánh nhưng vẫn tiếp tục lao xuống mặt đất trực tiếp thiêu cháy mặt đất thành luyện ngục, những con huyết đom đóm gần đó không kịp né tránh bị chính đạo huyết quang kia thiêu thành trở bụi.
Tuy nhiên Trần Lâm và cả toàn thể mọi người đều không lấy làm gì vui vẻ chỉ kinh sợ nhìn bóng đen đang lao đến.
Tên kia toàn thân huyết giáp màu đỏ tươi như máu nổi bật trong màn đem, đầu còn có một cặp sừng cong như một lời khẳng định thân phận ác ma của hắn, kẻ đến kia không ai khác chính là huyết giáp ma nhân Asura và tia huyết quang kia cũng là do hắn tạo ra.
Thấy tên kia rốt cuộc cũng đến Trần Lâm vội vàng ôm lấy Lâm Mỹ Anh nhanh chân nhảy đến cạnh đại quân hắc thiết để họ bảo hộ nàng.
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn không quên liếc nhìn ngọn núi sau lưng rồi nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận đám nhân loại trên ngọn núi kia...
Nói xong Trần Lâm cũng không nhiều lời để Lâm Mỹ Anh lại cho đại quân hắc thiết bảo hộ còn bản thân thì một lần nữa lao ra chiến trường.
Chiến sự đã biến hóa khôn lường vượt qua dự tính của Trần Lâm, trận chiến trước mắt với Asura cũng không phải trận chiến mà Lâm Mỹ Anh có thể tham gia được để nàng ở lại phối hợp cùng đại quân hắc thiết sẽ tốt hơn.
Ngược lại bị Trần Lâm bỏ lại Lâm Mỹ Anh hiển nhiên là không vui nhưng bản thân cũng hiểu rõ mình đi theo cũng chỉ là vướng tay đành thở dài đứng đó nhìn theo bóng lưng Trần Lâm.
Tuy nhiên khi trông thấy vết thương nhỏ vẫn đang còn rĩ máu trên lưng Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh đột nhiên nhớ đến những lời Trần Lâm nói kết hợp với hàng động của Trần Lâm nàng lập tức ý thức được vừa diễn ra những gì.
Vì bảo hộ mình mà Trần Lâm bị thương, bị tên khốn nào đó trên núi kia bắn lén bị thương...
Một cổ nộ hỏa theo đó điên cuồng cháy lên trong lòng Lâm Mỹ Anh khiến đôi mắt nàng trở nên đỏ ngầu lạnh lùng nhìn lên sườn núi.
Bên kia vòng phỏng thủ của hắc thiết quân...
Đồng hành cùng Hắc Thiết tướng quân đối đầu cùng đại boss của màn chơi này huyết giáp ma nhân Asura, Trần Lâm không chút sợ hãi ngược lại còn cười cười đánh giá cận cảnh vị đại boss vô cùng bá đạo nhưng đến sáng sẽ chạy như chó này.
Nhìn chung vẽ ngoài của vị huyết giáp ma nhân Asura