Trải qua một đêm dài, đàn cua khổng lồ trên cơ bản đều đã bỏ đi hết, trả lại chốn bình yên cho vùng đất này…
Tuy nhiên những vết cày xới khiến mặt đất gần như bị san thành bình địa chính là minh chứng rõ ràng nhất về một thú triều khủng bố đã từng đi ngang qua đây.
Trên đỉnh núi…
Hắc Dạ lăng vương đã sớm hóa thành nhân hình trở thành một nữ nhân khá xinh đẹp với mái tóc đen tuyền, làn da đen bóng và lông các loại cũng màu đen, trên người hiển nhiên cũng mặc một bộ trang phục thuần một màu đen cứt chó khiến cho vị lang vương nhìn kiểu gì cũng giống như một cục than di động.
Ngoài ra do là loài sói thiên về tốc độ và sự dẻo dai, thế nên cũng tương tự như Tiểu Tuyết kích thước cơ thể của Hắc Dạ lăng vương khi hóa thành nhân nhìn cũng không phải quá cao lớn chỉ tầm 2m1 - 2m2(-_-) đúng là không phải quá cao lớn chỉ hơn Lâm Trọc một cái đầu rưỡi.
Cũng chính vì thế khi đi cạnh vị Hắc Dạ lăng vương này, cái đầu trọc của Trần Lâm lại ngang ngang với ngực của nàng ta trông khá là khôi hài.
Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương đang trong giai đoạn “yếm khí” nên không được vui chỉ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi lạnh lùng nhìn đàn Bạch Lang phía xa.
Lúc này tuy đã không còn đàn cua khổng lồ nhưng đàn Bạch Lang vẫn không ngừng đi cảnh giác, không ít con sói trắng vẫn đang đứng trên sườn núi quan sát bốn phía.
Thời cơ phát động tấn công có thể nói là vô cùng tệ cho đàn Hắc Lang.
Trông thấy cảnh đó, Trần Lâm không nhìn được tặc lưỡi thầm than rồi tiến lên vỗ vai Hắc Dạ Lang Vương thâm tình nói:
- An tâm đi dâm ba cái con sói trắng mà thôi...
- Bổn Huyết tổ thật ra rất là quan tâm đến tiểu đệ đó...!he...!he...!lần này nhất định sẽ bắt được con sói trắng mà người thích rồi trối nó lại ném lên giường của ngươi...
- Cho ngươi he...!he...!từng từng thưởng thức...
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên nói nhảm lại còn nói nhảm cái vấn đề kia...
Hắc Dạ lang vương lập tức ý thức được cái việc cơ mật thầm kín của mình đã bị tên khốn đầu trọc này biết được không khỏi tức giận liếc lạnh lùng liếc nhìn con lang vệ đứng cạnh Trần Lâm...
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của Hắc Dạ lang vương, con lang vệ kia lên nóng tuôn rơi cảm thấy bản thân đã tới số thật rồi rất muốn chạy nhanh vào hang viết di chúc trước khi quá muộn.
Ngay bên cạnh bốn con lang vệ khác không thấy cảnh kia không nhịn được cười trộm, trong lòng âm thầm đánh giá xem nên đi đám ma con sói ngu kia bao nhiều tiền, hết chuyện là lại dám lén phe chuyện của lang vương cho người không phận sự biết con sói này đúng là hết thương cha mẹ muốn đoàn tụ sớm với ông bà rồi...
Rất may cho nó đại sự trước mặt Hắc Dạ lang vương cũng không vì chút vị riêng mà ảnh hưởng đến Hắc Lang tộc chỉ lạnh lùng nhìn con sói đen ngây thơ kia một cái rồi mình lại Trần Lâm hỏi:
- Tình hình này Hắc Lang tộc ta chỉ có thể chính diện giao phong...
- Tuy nhiên Bạch Lang tộc vẫn là một tộc đàn lớn quân số lên đến 500 cá thể sói trắng, thành phần trên cấp 20 cũng không quá kém so với Hắc Lang tộc ta...
- Lần này không có ưu thế ban đêm chỉ mong ngày có thể giúp đỡ...
- Cái đó là dĩ nhiên...
- Lang vương cứ an tâm đi hạnh phúc nửa đời sau và những ngày sung sướnggggg...!của ngươi cứ để bổn Huyết tổ lo...!ha...!ha...
Nghe thấy thế Trần Lâm chính khí lẫm liệt vỗ ngực cười nói.
Tuy nhiên lời nói kia, nụ cười kia trong mắt Hắc Dạ lang vương sao mà nó lại cay vô cùng khiến nàng có xúc động muốn cắn chết tên đầu trọc trước mặt này.
Ngược lại cảm nhận được ánh mắt có phần không chút thiện chí của Hắc Dạ lang vương, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ vị nữ lang vương này…
Đúng là có tặc tâm mà không có tặc đảm, đã muốn đánh tộc đàn của người ta… à không phải gọi là sói ta mới đúng rồi bắt sói ta vào hậu cung của mình mà còn ngại...
Tầm này mà như Huyết tổ đại nhân sẽ không ngại ngùng gì cả mà còn thích ra mặt, gì chứ thu gái Huyết tổ đại nhân không ngại, ai cho bao nhiều Huyết tổ đại nhân thu hết bất nhiều không hề có cái khái niệm gì gọi là ngại ngùng…
Thậm chí không dùng vẫn thu về để đó biết đâu lại là nhân tài… như thế mới thiện cái tâm bao dung của người lão đạo, cái tầm nhìn chiến lược của Huyết tổ đại nhân...
Xem ra vị Hắc Dạ lang vương này muốn đạt được cái trình của Huyết tổ đại nhân thì vẫn còn một chặng đường rất chi là xa nữa ở phía trước.
Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương vẫn là sói cái, mà giống cái thì da mặt lại rất mỏng…
Trần Lâm cũng thôi không trêu chọc nàng nữa liếc nhìn đàn sói trắng trên ngọn núi phía xa lắc đầu nói:
- Nói gì thì nói sao các ngươi không đợi đến tối hả đánh việc gì phải gấp gáp như vậy…
- Dù sao bọn sói trắng kia cũng đâu có chạy được…
Vấn đề của trận chiến này không phải nằm ở việc giết được bao nhiêu sói trắng mà là thu phục đối phương, mà muốn là được việc đó ngoài việc hạ hết những con sói cao cấp của đàn Bạch Lang ra thì việc quang trọng nhất lại chính là việc không để tộc nhân Hắc Lang chết quá nhiều.
Chuyện trước Trần Lâm và đội thị nữ có thể làm dễ dàng, nhưng chuyện sau lại là việc của đàn Hắc Lang.
Dù sao Trần Lâm sức có hạng không thể bảo kê cho hết cả 500 anh em sói đen được.
Tuy nhiên lại có một cách hiệu quả hơn hạn chế thương vong của Hắc Lang tộc nhất kích diệt gọn đàn sói trắng kia nhưng lại không thấy ai nhắc đến, đó đơn giản chính là chờ đến tối rồi đánh.
Đến đêm Hắc Lang tộc mới có thể phát huy tối đa khả năng ẩn thân chi thuận của mình có thể dễ dàng đánh lén đàn sói trắng kia, Trần Lâm và đồng bọn chỉ việc nhảy ra lượm gạo những con sói cấp cao của Bạch Lang tộc mà thôi…
Game là dễ…
Tuy nhiên cái game dễ chơi dễ thắng kia lại không nghe thấy ai nhắc đến khiến Trần Lâm không khỏi tò mò.
Dĩ nhiên chỉ là tò mò cái gì nó cũng có nguyên nhân của nó...
Hắc Dạ lang vương cũng không giấu giếm lắc đầu thở dài nói:
- Không phải chúng ta không muốn đợi đến đêm mới đánh mà là vì đêm nay có trăng…
- Năng lực của Bạch Lang tộc kia khá là… tâm linh…
- Chúng ta cũng không rõ lắm nhưng có thể xác định chiến đấu dưới ánh trăng bọn sói trắng kia dường như được tăng phúc trở nên cực kỳ bá đạo…
- Đêm hôm qua chúng ta quyết định tấn công Bạch Lang tộc cũng là do đêm đó là đêm trăng khuyết nhất, lực lượng tăng phúc cho chúng cũng là yếu nhất…
- Đáng tiếc đêm nay lại không được như thế, tính ra với sự tăng phúc kia chúng ta đánh nhau với chúng vào ban ngày còn ngon hơn…
- Ồ thì ra là thế…
Nghe Hắc Dạ lang vương trả lời, Trần Lâm không nhịn được ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói.
Hiển nhiên bất kỳ chủng tộc nào đều có năng lực của riêng mình...
Hắc Lang tộc chính là ẩn thân chi thuận giúp tộc sói đen này có thể ẩn thân trong đêm tối cực kỳ bá đạo, trừ khi có năng lực hoặc trang bị khắc chế còn lại rất khó phát hiện ra bọn sói đen sì này khi chúng ẩn trong bóng tối.
Ngược lại đàn Bạch Lang cũng có năng lực của riêng mình, đó là một hình