Bên ngoài thế giới thực...
Trái ngược với cuộc chơi vui vẻ của tên nào đó, hai chị em Phương Tuyết lại vô cùng lo lắng nhìn nhau, dù Thánh Thành được xem là vùng đất an toàn cho người chơi nhưng Trần Lâm đi lấy đồ lâu như vậy các nàng vẫn không khỏi lo lắng.
Nếu không phải đang chịu trách nhiệm cảnh giới đàn hải âu này, hai chị em Phương Tuyết đã vào Thánh Thành xem vị Huyết tổ nhà mình đang chơi cái trò gì trong đó.
Ngược lại Hắc Dạ Lang Vương lòng cũng nóng như lửa đốt hết nhìn hai chị em Phương Tuyết rồi nhìn lại đám nhân loại đang trốn phía xa.
Mãi một lúc lâu, Hắc Dạ Lang Vương mới nhịn không được nữa lắc đầu thở dài nói:
- Haizzz...!xem ra ta không đợi được Huyết tổ đại nhân trở về rồi...
- Đàn của ta đã tìm ra con đường mới an toàn để đi tiếp, thời gian cấp bách chắc ta phải tiếp tục lên đường...
- Chúng ta em như tạm chia tay tại đây...
- Nêu Huyết tổ đại nhân trở về phiền hai vị thay mặt ta cảm tạ hắn đã giúp đỡ.
Nghe thấy Hắc Dạ Lang Vương muốn đi, hai chị em Phương Tuyết thật ra đã sớm đoán được nên không lấy lầm gì ngạc nhiên, vẫn là Phương Tuyết mở miệng lắc đầu cười nói:
- Lang vương không cần phải đa lẽ...
- Huyết tổ chắc là gặp phải sự vụ gì đó trong Thánh Thành rồi sợ là sẽ không sớm trở về...
- Lang vương có việc thì cứ đi trước...
- Được, tạm biệt các vị...
Hắc Dạ Lang Vương cũng khẽ gật đầu một cái nói rồi quay người rơi đi...
- Tạm biệt...!lên đường bình an...
Hai chị em Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu khách khí nói, dù sao vị nữ hắc lang này cũng là chó của Huyết tổ trên cơ bản cũng là người của mình.
Rất nhanh sau đó bóng đen to lớn của Hắc Dạ Lang Vương đã biến mất phía xa xa, xem ra khá là vội...
Tính ra vùng đất này không phải phạm vi lãnh thổ của Hắc Lang tộc, tộc đàn Hắc Lang lại còn phải hộ tống đàn sói trắng trở về lãnh địa, một nhiệm vụ vừa khó vừa nguy hiểm, sợ nhất là bị những tộc đàn khác đánh lén đám sói trắng lại thừa cơ chạy trốn hết thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Thế nên Hắc Dạ Lang Vương muốn trở về phạm vị lãnh thổ nhanh nhất có thể ít nhất cũng phải hơn nửa đường trước khi trời tối, việc có chút gập gáp là không thể tránh khỏi.
Ngược lại trông thấy Hắc Dạ Lang Vương rời đi, khuông mặt ân cần khách sáo của hai chị em Phương Tuyết lập tức biến mất.
Phương Ngân càng trực tiếp hơn khịt mũi một cái chu mỏ nói:
- Ta còn cầu cho con sói đen này đi càng sớm càng tốt...
- Giờ cô ta rốt cuộc cũng đi rồi đúng là thoải mái...!ha...!ha...
Dù có một đàn tiểu đệ hơn 500 anh em đúng nghĩ đen đi theo sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề, con đường đến đây cũng nhờ đàn sói đen mà trở nên vô cùng thuận lợi.
Tuy nhiên có được tất có mất, do sự có mặt của đàn sói đen đám người Trần Lâm trên cơ bản cũng phải có đôi chút đề phòng không được thoải mái hành động như trước.
Nha đầu Huyết Thiên phải một mình theo sau đàn Hắc Lang chính là ví dụ điển hình nhất.
Hiện tại đôi bên đã chia tay, Phương Ngân có thể tự do hành động hiển nhiên là vui mừng ra mặt.
Rất nhanh sau đó ba bóng người cũng đã chạy đến góp vui cùng hai chị em Phương Tuyết.
Họ không ai khác chính là hai người Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh và cả huyết nha đầu Huyết Thiên.
Hiển nhiên nhận được tin đàn sói đen sẽ đi trước, hai người Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh và nha đầu Huyết Thiên đang trốn phía xa đều chạy đến đây hội họp cùng đám người Trần Lâm.
Thế nên khi không thấy bóng dáng của Trần Lâm đâu, Trương Tố Nga thoáng ngạc nhiên hỏi.
- Uk...!Huyết tổ đại nhân đâu rồi?
- Vào Thánh Thành tìm đồ chơi rồi...
- Chỉ là không biết chơi gì trong đó nến giờ vẫn chưa chịu ra...
Nghe Trương Tố Nga hỏi, vẫn là Phương Ngân nhanh miệng nhất tức giận thở phì phò nói.
Bất chợt bạch quang lóe lên, một bóng đầu trọc sáng chói theo đó dần dần xuất hiện ra trước mặt một người.
Ngay lập tức Phương Ngân có xúc động khá là giống Lý Minh Nguyệt trước đó khẽ rụt cổ lại thầm nghĩ.
“Moá...!mới nói hắn có mấy câu hắn đã xuất hiện...!tên này mà chết chắc linh lắm”.
Bên kia bạch quang cũng dần dần biến mất...
Trần Lâm nay đã khác xưa trở thành một người chơi xạ thủ hệ khi trên đã tay đã có thêm một cây cự nỏ to lớn, tinh thần rất chi là sảng khoái người nhẹ như mây mỉm cười như thằng ngu theo đó hiện ra trước mặt mọi người.
Trông thấy mọi người không ngờ đều đã tụ tập đông đủ, Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười nói:
- Ahhh...!mọi người đều đến đây chờ bổn Huyết tổ sao?
- Không ngờ các nàng lại nhớ nhung ta đến vậy, thật là cảm động quá đi...
Nói xong Trần Lâm ánh mắt ngấn lên cảm động đến phát khóc bước đến muốn ôm lấy Phương Ngân đứng gần nhất.
Đàng tiếc độc thủ chưa thành công, Phương Ngân đã như con chim yến nhỏ lách người tránh thoát khỏi ma trảo kia rồi cười hì hì làm mặt quỷ với Trần Lâm.
- Hắc Dạ Lang Vương và đàn hắc lang đã bỏ đi trước...
- Chúng ta không có chỗ nào để đi nên mới tụ tập lại đây đợi ngài...
Đứng một bên Phương Tuyết cũng thoáng cười cười nhìn khuôn mặt như ăn shit của Trần Lâm khi vồ hụt con mồi rồi lắc đầu báo cáo.
- Uk...!con sói đen kia không ngờ lại bỏ đi trước...
- Như thế cũng tốt, có thể chuyên tâm tập trung vào chuyện chính đỡ phải phí sức để phòng nàng ta...
Nghe Phương Tuyết báo cáo, Trần Lâm thôi không chơi đùa với Phương Ngân nữa khẽ gật gật đầu nói, ánh mắt theo đó nhìn đàn chim hải âu đang bay lương trên thiên không.
Chuyện chính kia không gì khác chính là đàn chim ngu này.
Nhìn từng con từng con chim hải âu lớn đang bay lượn trên thiên không...
Trần Lâm khẽ nhếch mép cười lạnh nói:
- Chim à đừng trách ta, các huynh đệ chiến sĩ bên dưới cũng đừng trách ta…
- Có trách thì chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi để các ngươi dính đến người mà bổn Huyết tổ nhắm đến…
- Đi tìm một chỗ tốt bắn vài con chim chơi..
Nói xong Trần Lâm cũng không chậm trễ tìm một góc khuất gần đó nằm phục kích.
Đám người Phương Tuyết cũng nhận ra sắp phải đánh nhau nhanh chóng theo sau Trần Lâm tìm một nơi ẩn nấp ngồi đó chờ đợi…
Ẩn sau một tảng đá lớn...
Trần Lâm như một thợ săn chuyên nghiệp đưa lên Cự Nỏ lên nhắm vào đàn chim đang bay lượn trên bầu trời tìm kiếm con mồi thích hợp.
Tuy nhiên đó chỉ là vẽ bề ngoài, Trần Lâm chưa bao giờ đi theo con đường xạ thủ, thế nên có bắn trúng hay không cũng là một ẩn số.
Chính vì lẽ đó Trần Lâm biết thân biết phận mình gà nên mới mượn dùng cây Cự Nỏ của Yến Nhi cho dễ bắn chứ không dám đụng đến Hắc Thiên Cung của mỹ phụ Huỳnh Dao.
Tuy nhiên để bắn được chim ngoài nỏ và trình của người bắn ra thì một thứ khác không thể thiếu chính là tên.
Rất may này Huyết tộc không thiếu, nhưng Trần Lâm lại chọn tin dùng những mũi tên của hệ thống bán.
Hơn mười mũi tên phẩm chất lam ngoại hình đẹp mỏng