Lợi dụng lúc quân số của những con hải âu bay xuống tìm hiểu cái chết của đồng bạn không nhiều, trên dưới chỉ khoảng 300- 400 con.
Đại quân Viễn Đông quyết định tiên phát chế nhân ra tay tấn công trước giành lấy tiên cơ, trước sức mạnh của hỏa lực súng đạn và tính bất ngờ những con chim này không kịp trở cánh bị bắn chết không ít, phần còn lại cũng hoảng sợ vỗ cánh bay lên trời.
Đại quân Viễn Đông nhờ thế dễ dàng giành lại được những chiếc xe bọc thép, kết hợp với số quân nhân còn trên xe trước đó bắt đầu kế hoạch bỏ chạy.
Tuy nhiên đàn chim hải âu cũng không phải sinh vật hiền lành…
Sau một thoáng giật mình, những con chim hải âu lập tức bạo phát hung tính kêu lên inh ỏi rồi phát động tấn công đại quân, khủng bố hơn cả đàn hải âu còn trên sườn núi cũng nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức bay đế hỗ trợ.
Lượng lớn hải âu đông nghịt không khác gì một cơn hồng thủy từ thiên không đổ ầm xuống đầu đại quân.
Đại quân Viễn Đông cũng không đứng đó chịu chết lập tức nổ súng đáp trả, không ít chim hải âu không kịp né tránh bị bắn chết nhưng số còn lại vẫn quá đông không ngừng lách người vượt qua những viên đạn đang bay đến rồi vỗ cánh xà xuống những quân nhân còn bên ngoài xe…
Trước số lượng quá áp đảo và sức mạnh không hề yếu của những con chim hải âu có kích thước không thua gì một con chó lớn này, không ít quân nhân bị đẩy ngã ra đất rồi bị bốn năm con hải âu mổ chết tại chỗ.
Trông thấy cảnh đó Mã Hán lòng như lửa đốt không nhịn được nữa đạp cửa xông ra ngoài rồi thoáng cái nhảy lên mui xe.
Trước hàng trăm con hải âu đang lao đến, quanh người Mã Hán đột nhiên cháy lên nhưng quả cầu lửa như ma trơi rồi như bị một bàn tay vô hình điều khiển lao vút về phía đàn hải âu.
Đùng… đùng… đùng…
Liên tiếp những tiến nổ lớn vang lên, những con chim hải âu lao lên trước lập tức bị những quả cầu lửa nướng chín cháy thành than đen rơi bịch xuống đất.
Trước hỏa quang của Mãn Hán, những quân nhân cũng lấy lại được khí thế vốn có nhanh chóng điều khiển những khẩu đại liên lắp trên mui xe đáp trả, hàng chục thậm chí hàng trăm hải âu bị bắn thành tổ ong.
- Đừng tham chiến cấp tốc lên xe bỏ chạy…
Tuy nhiên trước ưu thế chớp nhoáng kia, Mã Hán lại không lấy làm gì vui vẻ hét lên, bởi lẽ trên thiên không đàn hải âu đã đến.
Ngay lập tức mặt đất gần như bị bóng của đàn chim hải âu che khuất, khí thế áp đảo khiến người ta gần như nghẹt thở, những quân nhân gan nhỏ không nhịn được ngồi bịch xuống đất hoảng sợ nhìn lên thiên không.
- Sợ cái rấm… còn không mau chạy…
Trông thấy những quân nhân thiện chiến của Viễn Đông vậy mà lại bị dọa sợ, Lôi Triết lòng tràn ngập lửa giận hét lên.
Những quân nhân và cả một thành viên họ Lôi khác nhờ thế mới kịp giật mình hoàn hồn trở lại rồi nhanh chóng trèo vào trong xe, nhất là Lôi Phúc gần như mặc kệ tất cả kéo tay Bích Ngọc nhanh chân chạy vào trong xe.
Tuy nhiên ngay sau đó chính Lôi Triết cũng không nhịn được đồng tử co rút lại nhìn lên bóng hình khủng bố trên thiên không.
Trên bầu trời xanh, ẩn sau những con chim hải âu là một hình bóng cự độ khổng lồ từ từ xuất hiện, nó dĩ nhiên rồi là một con chim hải âu nhưng khác hoàn toàn với những con hải âu khác kích thước cơ thể của nó vô cùng to lớn, cả phần thân không tính cánh đã xấp xỉ một chiếc xe tải cơ lớn, khi dang rộng đôi cánh ra lại càng thêm khủng bố gần như chê khuất cả mặt đất bên dưới.
Đại boss của đàn hải âu đã xuất hiện…
Ngay lập tức dù không tham chiến nhưng trước sức ép khủng bố của con hải âu đầu đàn kia đàn hải âu lập tức trở nên điên cuồng tấn công đại quân Viễn Đông.
Rất may phần lớn xe bọc thép mục tiêu trọng điểm của đại quân đều đã được chiếm lại, nhờ sức mạnh hỏa lực của những khẩu đại liên đàn chim hải âu vẫn bị vũ khí nóng của nhân loại đẩy lui, cả đại quân nhờ thế thành công trèo lên xe dù có hơn trăm quân nhân vĩnh viễn nằm lại tại đây.
Trước tình thế cấp bách, Vương Triều ánh mắt đỏ ngầu lạnh giọng hết lên:
- Nhanh lập tức rời đi…
Nghe thấy thế vị quân nhân đang điều khiển xe bọc thép lập tức nổ máy nhắm theo hướng tây bỏ chạy, cả đoàn xe cũng theo đó nối đuôi nhau lao đi bỏ lại gần chục chiếc xe tải quân dụng cùng gần trăm thi thể nằm dưới đất.
Những quân nhân đáng thương này sẽ thành mồi ngon cho chính đàn hải âu hoặc cũng có thể là các hung thú khác, một cái chết đau đớn nhưng chết rồi cũng không được toàn thây.
Tuy nhiên tình hình thế này những quân nhân đang bỏ chạy kia cũng chưa chắc có thể bảo toàn mạng của mình hơi đâu quan tâm đến thi thể của người khác.
Trên bầu trời con hải âu đầu đàn vẫn lượn trên thiên không lặng nhìn đoàn xe đang bỏ chạy dưới sự bám đuổi gắt gao của đàn hải âu.
Hung thú vốn là loài hung bạo, đại quân lại giết nhiều hải âu như thế làm gì có chuyện dễ dàng chạy thoát, hơn một nửa đàn hải âu và chính con hải âu đầu đàn vẫn bám theo đoàn xe không chịu bỏ.
Hàng trăm con hải âu lớn liều mình bất bấp mưa đạn từ những khẩu đại liên gắn trên mui xe lao đến nhằm vào những quân nhân đang điều khiển những khẩu đại liên kia.
Không có người điều khiển súng ống dù có uy lực cách mấy cũng chỉ là sắt vụng.
Không chỉ thế rất nhiều con hải âu còn điên cuồng hơn trực tiếp bay lên trước rồi lao ngược vào trong kính xe, với cơ thể to lớn của chúng kính xe bọc thép dù rất cứng nhưng vẫn không chịu được va chạm lập tức vỡ ra, chiếc xe theo đó mất lái chạy ra một bên đường trở thành mục tiêu cho những con hải âu theo sau.
Đoàn xe theo đó trở nên vô cùng hổn loạn…
Mạnh mẽ phá vòng vây trước một đàn hung thú nói thì dễ hơn là làm.
Trên đỉnh đồi cao gần đó…
Trần Lâm vừa vui vẻ uống rượu vừa tận hưởng thành quả lao động của mình cũng không nhịn được lắc đầu xuýt xoa nói:
- Ai da… đàn chim này đúng thật là máu nha…
- Người ta mới giết có mấy trăm huynh đệ của bọn chúng, bọn chúng cũng giết lấy hơn trăm mạng của người ta…
- Vậy mà lại cắn không chịu bỏ, thật là quá đánh hết sức…
Bên cạnh đám người Phương Tuyết nghe Trần Lâm khóc than như thế không nhịn được bĩu môi khinh bỉ.
Thằng đầu trọc này là đầu sỏ chứ ai, vậy mà giờ đây lại giả bộ bức xúc thay cho người ta.
Đúng là xạo chó…
Vẫn là Phương Ngân vốn đã đạp một chân vào tạo phản hội không nhịn được cười hì hì nói:
- Vậy nếu để bọn hải âu này biết ngài giết chết ba huynh đệ của bọn chúng không biết sẽ thế nào nhỉ?
Nghe thấy