Phía nam thành phố Bạc Hà một bóng người đang lướt đi trên các cành cây, ánh mắt không ngừng đáo quanh tìm kiếm con mồi thích hợp.
Tên kia không ai khác chính là Trần Lâm, với một người luôn hướng đến cái chân thiện mỹ cậu không quảng đường sá xa xôi chạy xuống khu nam thành tìm kiếm tộc nhân phù hợp cho mình.
Mục tiêu mà cậu nghĩ đến đầu tiên chính là phong tộc (ong) và nghĩa tộc (kiến) những chủng tộc sở hữu thiên phú xây dựng chỉ sống tập trung lại khu đầm lầy nam thành.
Đứng trên một cành cây cao nhìn xuống dòng nước ngập bên dưới Trần Lâm không khỏi ngào ngán, sau khi mạt thế hàn lâm không biết nước từ đâu ra mà cả vùng phía phía nam thành phổ trở thành một đầm lầy, vô số cây ngập nước phát triển nhanh trống không thua gì huyết thụ bao phủ cả khu này dần dần biến nơi đây thành thiên đường cho các loài hung thu vùng đầm lầy.
Bóng dáng của nhân loại dừng như đã hoàn toàn biến mất, hiển nhiên những người ở đây không may mắn như ở tây thành.
Đang suy nghĩ thì phía xa xa vang lên những tiếng động lớn thu hút sự chú ý của Trần Lâm, tò mò cậu tùng người nhảy lên các cành cây tiếng về hướng phát ra tiếng động.
Đứng trên một cây cổ thu to lớn quang sát, thì ra là trận chiến của hai con hung thú, hai nói đúng hơn là giữa một con cự thú và một đàn hung thú.
Thành viên tham gia là một con châu chấu to lớn như một con trâu và một đàn kiến tuy nhỏ nhưng anh em rất đông.
Nhìn đám hung thú đang đánh nhau Trần Lâm vô cùng vui vẻ đúng là trời cao phù hộ không ngờ mình lại may mắn đến vậy đang cần tìm huyết mạch loài kiến thì chúng lại xuất hiện.
Dĩ nhiên Trần Lâm không vội ra tay mà chỉ ngồi xem thế giới động vật chờ sau khi đánh nhau sức đầu mẻ tránh rồi nhảy ra hôi của.
Nhưng làm là cậu vô cùng thất vọng khi đây chẳng phải chiến đấu gì cả mà đơn thuần là một cuộc săn, rất nhiều những con kiến tiến đến bao vây con châu chấu tội nghiệp mặc dù con châu chấu to lớn hơn nhưng lũ kiến quá đông, chẳng mấy chốc đã bị đàn kiến báo vây.
Nhìn thấy cảnh tượng đó Trần Lâm không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.
- Moá! Tụi nó đông và hung hãn như vậy làm sau chơi đây.
Khi Trần Lâm còn đang không biết phải đồi phó với đàn kiến kia thì bất chợt dị biến phát sinh.
Dưới đầm lầy một cái lưỡi dài vươn ra chợp vào con châu chấu tội nghiệp rồi kéo đi.
Bị cướp mất con mồi một các trắng trợn, đàn kiến tức giận rích gào in ỏi.
Nhưng đáp lại chúng chỉ là những bong bóng nước dưới đầm lầy không ngừng nổi lên.
- Ụp! ụp! ụp!
Từng tiếng kêu lớn không ngừng phát ra, dưới đầm lầy một sinh vật to lớn từ từ ngôi lên.
Nó là một con thiềm thừ to lớn, làng da sần sùi đầy mụn bọc chảy ra những dịch mũ gớm riết.
Cái miệng to lớn đang ngấu nghiến con mồi vừa cướp được ánh mắt đắc ý nhìn những con kiến đang giận dữ.
Bất chợt nó há miệng đớp ngay một con kiến đang ở gần đó rồi nuốt trọn, ánh mắt nhìn vào đàn kiến như nhìn những con mồi.
- Ụppp!
Khẽ róng lên một tiếng vang dội nó nhảy lên giữa đàn kiến, chiếc lưỡi dài không ngừng vươn ra lôi những con mồi béo bở vào miệng.
Thấy thế đàn kiến tức giận lao đến tần công con thiền thừ nhưng không hề có ích trước làng da đầu dịch mũ của nó.
Dần dần một cuộc săn lại bắt đầu chỉ có điều thợ săn hiện giờ đã biến thành con mồi, khu đầm lầy nam thành này chính là tàn khốc như vậy.
Trên cành cây Trần Lâm không nhịn được kinh ngạc trước tràng cảnh biến hóa vô cùng nhanh này.
Nhưng điều đó làm cậu vô cùng phấn khích, đánh nhau càng ác liệt thì cơ hội hôi đồ của cậu càng nhiều.
Dần dần con thiềm thừ to lớn không ngừng săn giết đàn kiến, còn đàn kiến củng không chịu yếu thế điền cuồng lao lên chốn trả, tuy nó không hề sợ đàn kiến nhưng trước hàng trăm hàng ngàn con kiến không ngừng lao đến áp lực của nó củng ngày một lớn dần, dù sao kiến đông củng cẳng chết voi.
Thấy thế con thiềm thừ nhảy đi trốn vào đầm nước, hiển nhiên nó đã ăn no không còn hứng thú chơi với đàn kiến này làm gì, ánh mắt vô cùng kiêu kích nhìn đàn kiến.
Đột nhiên dị biến lại phát sinh, một bóng đen lao đến tấn công con thiền thừ khi nó còn trên không trung.
Bọ ngựa bắt ve à không thiềm thừ bắt kiến, Trần Lâm sau lưng, nãy giờ phục kích rốt cuộc cậu cũng chờ đợi được cơ hội xuất thủ đánh lén con thiền thừ.
Bằng tốc độ cực nhanh cậu lao đến, rúc thanh Tà nguyệt đao bên hông ra chém về phía nó.
Tuy nhiên con thiềm thừ củng không phải dạng vừa, cảm nhận được sát khí băng lạnh đang chém tới nó vươn lưỡi đánh về phía Trần Lâm.
Thấy thế cậu không hề sợ hãi, khẽ mỉm cười rồi hóa thành một làng khói xanh lượng qua chiếc lưỡi dài đang đánh tới rồi xuất hiện trước mặt con thiềm thừ vung đao chém về phía nó trước ánh mắt đầy kinh ngạch lẫn sợ hãi của