Nằm ngoài dự đoán của Trần Lâm, huyết giáp của Chu Lệ Đình không phải cơ thể mà chỉ là lớp da bên ngoài, tính ra khá cùng nguyên lý với huyết giáp dạng xương, một cái là toàn bộ xương bên trong, một cái là toàn bộ da bên ngoài.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ cảm thấy việc này là hoàn toàn hợp lý, huyết giáp của người khác chỉ là tay, chân, đuôi hay sừng gì đó nói cũng chỉ là từng bộ phân trên cơ thể, không có lý do gì Chu Lệ Đình lại sở hữu huyết giáp trên cả toàn cơ thể được.
Tuy nhiên cũng nhờ huyết giáp của Chu Lệ Đình chỉ là lớp da bên ngoài mà Trần Lâm đã nghĩ ra được cách có thể giải quyết ngoài hình của quái dị này của nàng.
Đó không gì khác chính là đẩy nhanh quá trình tiến cấp của huyết giáp.
Tương tự như cánh tay huyết giáp của Trần Lâm khi tiến cấp lớp giáp bên ngoài sẽ có thể rút xuống ẩn dưới lớp da chỉ để lại những hình hoa văn kỳ dị như hình xăm.
Nếu lý thuyết đó là đúng thì huyết giáp của Chu Lệ Đình chỉ cần tiến cấp sẽ có thể mở ra công năng thu phong giáp trên thân và cách để tiến cấp theo Trần Lâm chỉ có một đó là ăn hành.
- Ta đã tìm ra được cách giải quyết vấn đề của nàng rồi...
- Tuy nhiên sẽ hơi đau và phải chịu một khoảng lời gian không ngắn...
Quyết định được chủ ý, Trần Lâm nhìn sang Chu Lệ Đình nói.
Chuyện này nói chung vẫn không đơn giản và tương đối đau đớn, trước khi ra tay Trần Lâm vẫn muốn hỏi Chu Lệ Đình một tiếng
Tuy nhiên nghe được Trần Lâm có cách, Chu Lệ Đình sao có thể nghĩ nhiều lập tức gật đầu đồng ý.
- Được...!dĩ nhiên là được...
- Chỉ cần có thể trở lại như ban đầu chuyện gì ta cũng có thể làm...
Đối với Chu Lệ Đình chỉ cần đẹp lại thì làm gì cũng được, chút đau đớn gì đó Trần Lâm nói đến nàng hoàn toàn không xem ra gì, nhưng rất nhanh nàng sẽ cảm thấy hối hận.
Từ trên tay Trần Lâm một ngọn huyết hỏa tỏa ra nhiệt lượng kh ủng bố không chút báo trước hiện ra chiếu sáng cả căn phòng, Bỉ Ngạn Huyết Hỏa trấn tộc chí bảo của Huyết tộc đã ra sân và nó cũng giải pháp của Trần Lâm.
Liếc nhìn Chu Lệ Đình toàn thân huyết giáp tựa như đang mặc một bộ chiến giáp thời trung cổ, Trần Lâm đột nhiên khẽ nhếch nở một nụ cười có phần thích thú nói:
- Tình hình của chúng ta không phải quá tốt...
- Ta nhắc lại sẽ có chút xíu đau đớn, nàng cố gắng đừng la lên đó, xem như “kiến cắn” là được...
Nói xong lời nhắn trước khi hành quyết, Trần Lâm thoáng cười cười rồi vung tay điều khiển huyết hỏa lao đến người Chu Lệ Đình.
Ngay lập tức ngọn lửa đỏ kh ủng bố lan ra tựa như một quả cầu lửa nuốt chững lấy Chu Lệ Đình vào trong, cuồng cuộn hỏa diễm lấy Chu Lệ Đình làm trung tâm không ngừng quay tròn xung quanh như một mặt trời đỏ.
Trước sức nóng kh ủng bố của huyết hỏa, Chu Lệ Đình dù là giáp kín toàn thân vẫn không chịu nổi nhiệt lượng bá đạo đầy tính tàn phá kia, toàn bộ huyết giáp trên người gần như bị nung đỏ khiến nàng vô cùng đau đớn không nhịn được ngã bịch xuống đất, cái miệng nhỏ phải cố cắn chặc răng không kêu lên đánh động cả Kim Ngưu bang.
Lúc này Chu Lệ Đình mới thật sự hối hận khi đã tin vào câu đau chút xíu như kiến cắn của Trần Lâm.
Ngược lại dù có chút gian dối nhưng đây chính là cách của Trần Lâm được đúc kết từ kinh nghiệp của bản thân, theo như Trần Lâm suy đoán huyết giáp chỉ có hai cách để tiến hóa đó là tự thân tiến hóa và chịu tác động mạnh từ ngoại lực.
Trong đó cánh tay huyết giáp của Trần Lâm ngày xưa cũng tiến hóa lên nhờ ngoại lực, chính là lúc sau khi bị xung lực kh ủng bố của đại chiêu Siêu Cấp Vô Địch Phích Lịch Thủ đánh gãy không ra hình dáng.
Cũng từ đó Trần Lâm sáng tạo ra cách tiến hóa huyết giáp dựa trên việc ăn hành này.
Thật ra nếu rảnh rỗi Trần Lâm có thể để huyết giáp của Chu Lệ Đình từ từ tiến hóa, nhưng tình huống này thì không thể nên Trần Lâm mới quyết định dùng đến ngoại lực tác động mạnh lên lớp giáp da của Chu Lệ Đình và nhiệm vụ này rơi trên đầu Bĩ Ngạn Huyết Hỏa trang bị đỏ thành danh của Huyết tổ đại nhân.
Với sức mạnh hủy diệt đủ sức đốt trụi lông của chính chủ, huyết hỏa dễ dàng tạo nên thương tổ kh ủng bố trên toàn bộ lớp giáp xác bên ngoài của Chu Lệ Đình, thế nên không sớm thì muộn trước sức mạnh huyết hỏa huyết giáp của Chu Lệ Đình rất có thể sẽ tiếp cấp, đế lúc đó mọi chuyện xem như được giải quyết.
Quả là vẹn cả đôi đường chỉ được cái hơi đau.
Tuy nhiên chuyện này không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được, trong khi thời gian của Trần Lâm lại không còn nhiều.
- Haizzz...!Cầu mong là không tên nào rảnh rỗi chạy đến tìm ta...
Nhìn ánh mặt trời phía xa qua ô cửa số, Trần Lâm không nhịn được thở dài một tiếng than thở.
Một ngày mới đã bắt đầu quá trình trích huyết đã xong, Trần Lâm cũng đã hồi phục sức mạnh, nhưng Chu Lệ Đình vẫn chưa xong việc.
Lúc này Trần Lâm chỉ sợ nhất có vị khác nào rảnh chạy đến đây chơi.
Rất may cho Trần Lâm, tình hình bên đông thành không đơn giản khiến không một ai của Viễn Đông rảnh chạy đến tìm Trần Lâm trong thời gian ngắn, có chăng chắc chỉ có người của Kim Ngưu bang.
....
Ở một diễn biến khác và cũng khác với một đêm trên cơ bản vẫn chăn êm nệm ấm của Trần Lâm.
Trận chiến dưới lòng đất ở khu mỏ vẫn diễn ra vô cùng quyết liệt, có không ít quân nhân lẫn những nạn nhân không may bỏ mạng dưới những đường hầm tối này.
Nhưng thương vong như thế vẫn là rất may mắn cho Viễn Đông rồi.
Xưa này luôn xem Thi tộc là kẻ thù số một của mình, nhưng nhân loại lại quên mất hung thú cũng là một kẻ thù không thể xem thường và cũng vì thế đem đến một sai lầm trí mạng.
Thật không ai có thể ngờ đến bên dưới khu mỏ bỏ hoang của Viễn Đông lại tồn tại một đàn chuột cống khổng lồ số lượng lên đến hàng chục thậm chí hàng trăm vạn con.
Không sớm không muộn ngay trong lúc mùa đông đầu tiên sau khi mạt thế hàng lâm sắp đến...
Những con chuột đen khổng lồ đói ăn này quyết định phát động tấn công những nhân loại ngu ngốc đang sống trên đầu mình kia, rất may trên đường đi chúng bị một nhóm thợ săn chuyên khai thác những thiết bị củ dưới khu mỏ phát hiện.
Đôi bên lập tức nổ ra chiến đâu vô cùng kịch liệt, nhưng nhóm nhân loại này chả là gì trước một đàn chuột khổng lồ dần dần bị tiêu diệt.
Tuy nhiên trước khi sắp bị diệt sạch hung tính của nhân loại chủng tộc từng bá chủ tinh cầu này lại bạo phát, trước cái chết ba hảo hán trong nhóm thợ săn liều mạng kích hoạt số thuốc nổ mang theo để mở đừng khi cần biến thành ôm bom tự sát.
Vụ nổ kịch liệt lập tức phát nát đường hầm tạm thời chặn đứng được đàn chuột khổng lồ tạo điều kiện để số ít thợ săn có thể chạy thoát, nhưng quan trọng hơn vụ nổ cũng đánh động đến nhóm quân nhân của ba thiết nhân Trương Long, Triệu Hổ và người mới Trương Thiết đang đóng quân ở tổng bộ Hắc Phong bang ngay miệng khu mỏ gần đó.
Cảm thấy bên dưới khu mỏ kia phát sinh gì đó, Trương Thiết lập tức suất lĩnh một nhóm quân nhân tiến vào khu mỏ tìm hiểu xem tên nào chán sống chưa đến Tết đã đốt pháo.
Tuy nhiên thứ đón chào Trương Thiết không