Vẫn là ở Viễn Đông nhưng một diễn biến khác...
Khác với khung cảnh rần rần như sắp đánh nhau đến nơi ở khu đông thành, kéo theo không ít người sợ chết nhưng ham vui đến xem, bên trong phòng nghị sự tối cao của chính quyền Viễn Đông chỉ là một mảnh yên lặng đến đáng sợ.
…
Ngồi trên ghế chủ tọa, Lôi Minh ánh mắt lạnh lùng như dao cạo khẽ ngước mặt lên nhìn những chỉ huy tối cao khác của Viễn Đông đang ngồi hai bên cạnh quanh chiến bàn tròn to lớn đặc giữa phòng.
Bị ánh mắt chắc chắn là không vui của lão Lôi Minh nhìn đến, những vị chỉ huy tối cao hét ra lửa của Viễn Đông đều câm như hến không dám nói câu nào, bất kể là huynh đệ Trương Long, Triệu Hổ, người có thân phận cao như Vương Triều hay nghĩa tử Lôi Triết đều không ngoại lệ.
Lúc này Lôi Minh đang không vui chả một ai điên mà chọc vào lão.
.
Mãi một lúc lâu Lôi Minh mới nhìn sang Vương Triều đang ngồi bên cạnh hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
.
Bị Lôi Minh điểm mặt chỉ tên, Vương Triều mặt già như ăn phải shit lắc đầu thở dài nói:
- Thưa Lôi đại nhân...!tình hình...!vẫn thế...
- Các nhóm thây ma nhỏ vẫn không chịu ở yên một chỗ mà không ngừng lai vãng quanh Viễn Đông...
- Mặc dù không quá nguy hiểm cho pháo đài nhưng vẫn ảnh hưởng không nhỏ đến hoạt động săn bắt của chúng ta...
- Tuy đã có thịt chuột nhưng xem ra không đủ...
...
Nhận được câu trả lời của Vương Triều người chịu trách nhiệm quản lý thông tin của Viễn Đông, không chỉ Lôi Minh mà các thành viên khác có mặt trong phòng nghị sự đều không khỏi mặt ủ mày chau.
Hiển nhiên vấn đề về những đoàn đội thây ma rảnh rỗi chạy đến Viễn Đông vẫn chưa được giải quyết.
Đồng nghĩa với đó thợ săn sẽ không dám ra ngoài săn bắn cũng như tìm kiếm vật tư, không chỉ thế các loài hung thú ăn cỏ cũng bị đám thây ma ngu kia làm cho hoảng sợ chạy đi hết.
Không có nguồn lương thực thông quan việc săn bắt và thu nhặt từ bên ngoài, gánh nặng lương thực cũng như những nhu yếu phẩm khác của Viễn Đông trở nên rất cấp thiết.
.
Dĩ nhiên Viễn Đông không có lý do gì lại chấp nhận ngồi đó chịu chết, họ từng phái ra đại lượng nhân thủ tiêu diệt những đoàn thây ma thích phá đám kia.
Nhưng đời không như là mơ và tình không như là thơ, biển cố luôn luôn phát sinh đẩy con người ta vào bước đường cùng.
Thật không thể nào ngờ được ngay lúc Viễn Đông đang muốn dẹp loạn kẻ thù bên ngoài thì chính sau lưng mình lại bị một đàn chuột đen bất ngờ tấn công.
Dù đã đẩy lùi được bọn chúng nhưng với sức ép của một đàn chuột đen vẫn còn đó, Viễn Đông có mười lá gan cũng không dám phái ra đại lượng nhân thủ đi giải quyết thây ma lạc đàn mà buộc lòng phải điều động đại quân về khu hầm mỏ trấn thủ đàn chuột đen bên dưới.
Dự định dẹp loạn thi đàn giải phóng khoảng không bên ngoài pháo đài theo đó cũng bị gác lại một bên cho đến ngày nay.
.
Tuy nhiên “tái ông thất mã, an trí họa phúc” trong cái rủi vẫn còn chút may mắn.
Sau đợt tấn công đầu tiên của đàn chuột, mặc dù khiến nhân thủ Viễn Đông lớp lớp kinh sợ nhưng cũng đem đến không ít thịt chuột đen tạm thời giải khát vấn đề lương thực.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời giải quyết phần nào mà thôi, về lâu về dài chừ khi Viễn Đông có thể khai khác đàn chuột bên dưới khu mỏ nếu không vấn đề lương lực vẫn treo trên đầu cả chính quyền Lôi Chấn trong suốt mua đông sắp đến.
Một mùa đông mạt thế bất ngờ kéo đến khiến nhân loại đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.
...
.
Nhận ra mấu chốt của vấn đề vẫn nằm trên người đàn chuột đen nơi khủ mỏ, cái nơi mà nếu đàn chuột đen không đáng ra bên ngoài thì cũng không ai ý thức được bên dưới lòng đất nó nguy hiểm đến mức nào.
Lão Lôi Minh thoáng trầm ngâm rồi liếc nhìn Lôi Triết hỏi nhỏ:
- Tình hình bên đó...!thế nào rồi...
…
Rốt cuộc thì cũng đến phiên mình lên bảng vàng, Lôi Triết đắng chát cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Cũng không mấy khả quan...
- Vấn đề là chúng ta không dám tiến xuống dưới đó giải giáp đàn chuột đen, bọn chúng lại không chịu lên chúng ta cũng chỉ đàn bó tay.
.
Đúng là kẻ yếu không có quyền quyết định cả cái chết của mình.
Sau khi ăn phải quả đắng, đàn chuột đen vô cùng ranh ma không liều mạng đánh lên nữa mà trốn bên dưới đường hầm của khu mỏ.
Đại quân Viễn Đông dù bá đạo là thế nhưng lại không dám tiến xuống dưới giải giáp đàn chuột mà chỉ có thể chấp nhận lãnh phí nhân lực thủ trụ bên trên.
Đáng xuống thì không được, bỏ đi cũng không xong, mà nếu ở lại tử thủ như thế càng không phải một việc làm hay, tình hình của Viễn Đông vì thế rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan không tìm ra lời giải.
…
Nhận được câu trả lời thật ra cũng không khác mấy bản thân đã nghĩ, Lôi Minh sao có thể không hiểu được vẫn đề này khẽ gật đầu trầm ngâm, trên trán lại nhíu thêm một vài nếp nhăn.
Mãi một lúc lâu dường như nhớ đến gì đó, Lôi Minh quay qua tiếp tục hỏi:
- Không phải tên Trần Kê gì đó đã xuống bên dưới rồi sao?
- Thế nào không có hồi âm gì à...
...
.
Nhắc ai không nhắc lại nhắc đến Trần Lâm, Lôi Triết dù không ân không oán nhưng với tên trọc này vẫn có chút không thích và tất cả đều tại cái âm hộ của Lâm Mỹ Anh mà ra.
Số là như những cái mâu thuẫn hết sức là thiên kinh địa nghĩa giữa hai nam nhân khác, Lôi Triết không hiểu sao lại có chút cảm nắng với Lâm Mỹ Anh.
Mặc dù hiện tại hai ta đã về chung một nhà, nhưng chàng và nàng vẫn chưa có lần nào gặp mặt tâm sự riêng chứ đừng nói chi là nắm tay nắm chân, ấy vậy mà thằng kia nó lại từng làm những chuyện hết sức là lớn tiếng với nàng khiến Lôi Triết sao mà ưa cho được.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là chút say nắng đơn phương của thanh niên xấu số Lôi Triết, những thứ xa hơn tỉ như thù oán gì đó với Trần Lâm hắn chưa nghĩ đến.
Huống trước câu hỏi của Lôi Minh, Lôi Triết càng không dám có suy nghĩ gì nhiều.
…
Khẽ nghĩ một lúc Lôi Triết thoáng lắc đầu nói:
- Mấy ngày trước xảy ra biến động rất lớn nhưng lại không thấy tên kia đi ra...
- Ta sở cũng lành ít dữ nhiều rồi...
.
Nghe Lôi Triết nói thế, Lôi Minh cũng chỉ thoáng lắc đầu thở dài có chút tiết nuối cho một tài nguyên tốt lại bị lãnh phí.
…
.
- Đánh...!đánh lớn rồi...
- Lôi Minh...!đông thành sắp đánh nhau rời...
Bất chợt từ bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn đánh động cả những người bên trong.
Ngay sau đó Rầm...!một tiếng...
Cánh cửa lớn của phòng nghị sự mạnh mẽ bị đẩy ra, một lão quân nhân có phần trẻ trâu theo đó chạy vào trong đến trước người Lôi Minh kích động cười lớn.
.
Ở cái Viễn Đông này kẻ điên đến mức và cũng gan đến mức dám xong vào phòng nghị sự tối cao của Viễn Đông trong cái lúc lão Lôi Minh đang hợp thế này chỉ có một người, đó không ai khác ngoài lão già điên Châu lão nhân.
Nhìn Châu lão quân nhân