Trên cầu Vân Hà, Trần Lâm đang nhàn nhã ngồi nhìn các tộc nhân chuẩn bị cho trận chiến, theo như Hồng Ánh phân tích khu căn cứ sẽ không có khả năng kéo đại quân mấy ngàn người đến đây mà chỉ có thể cử vày trăm người đến với số lượng đó huyết tộc không hề sợ, nhưng điều đáng lưu ý chính là vũ khí nóng nhất là những khí tài quân sự to lớn, nhưng may mắn là sẽ không có vũ khi hạt nhân hay chính xác hơn là trong tương lại gần nhân loại sẽ không thể dùng đến đạn hạt nhân.
Khi thấy hỏa pháo của khu trú ẩn, Trần Lâm đã nghĩ đến thứ này khi chỉ cần một quả là win cmn game rồi, như khi hỏi Hồng Ánh câu trả lời lại làm cậu vô cùng bất ngờ.
Nhân loại tạm thời không thể dùng đến nó, khi mạt tế hàn lâm ngoại trừ đem đến hệ thống nó còn...!phá hủy hết mọi thiết bị điện tử làm cho không chỉ đạn hạt nhận mà rất nhiều các thiết bị tinh vi khác đều trở thành đồ bỏ, sau này cố lắm tì khu trú ẩn mới sửa được một cái máy radio mới có thể nghe được tin tức về cứ điểm Minh Nhật.
Có thể nói để sửa chữa những thiết bị tinh vì của đạn hạt nhân, nhân loại còn cần một quá trình rất lâu mà đến lúc họ sửa xong, chỉ sợ nó đã không còn sức nguy hiếp đến những kẽ có cấp độ cao.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được thở dài:
- Hay! Hệ thống nhìn chung khá công bằng, chỉ là hơi đáng thương cho nhân loại.
Lúc này Huỳnh Dao đang đứng đằng sau Trần Lâm nghe cậu thở dài mới nhỏ nhẹ hỏi:
- Chủ nhân, có chuyện gì làm ngài thở dài vậy.
Trần Lâm nhìn qua dung nhan xinh đẹp của mỹ phụ đang đứng massge vai cho mình.
Khẽ vươn tay ôm Huỳnh Dao vào trong ngực, hương thơm ngát của nàng truyền vào trong mũi cộng thêm bộ ngực vĩ đại bậc nhất của cao tầng huyết tộc tràn ngập sức sống là cho đôi tay heo kia không nhịn được mà “vô tình” đặt lên chúng không ngừng nhàu nặng qua lớp áo.
Ôm lấy Huỳnh Dao trong lòng Trần Lâm chậm rãi nói ra:
- Không có gì ta chỉ là lo lắng về những vũ khí nóng kia.
Nghe thấy thế Huỳnh Dao khẽ cười nói.
- Chuyện này đã có Hồng Ánh lo, ngài đến đây chỉ là đi chơi còn ra vẻ lo lắng.
Bị nói trúng tim đen Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên, tức giận đánh vào mông nàng nói.
- Ta thân là huyết tổ đến đây quan sắt không được sao.
Nghe thế Huỳnh Dao chỉ cười hì hì...
- Phải ngài là huyết tổ nhưng cũng là bộ trưởng bộ văn hóa, nếu không phải Hồng Ánh tịch thu hết tiểu đệ của ngài sợ là ngài không thèm đến đây mà đã ở huyết thành xây đài phung nước rồi.
.
Xa xa khác với sự ăn hại của lãnh đạo tối cao, ban quản trị lại hết sức tích cự khi Hồng Ánh dẫn theo tiểu Kim, tiểu Hắc, tiểu Tuyết cùng các chiến sĩ huyết tộc xây dựng các bẩy gập trên cầu Vân Hà.
Mục tiêu hàng đầu của Hồng Ánh không phải là giết chốc hay phá hủy gì cả mà là hôi của, nhóm quân đến đây tệ gì của láy xe bọc thép đến không thể đi bộ được, nàng chính là nhấm đến những vật báo này.
Cho nên hiện tại có hai mục tiêu được đề ra.
Thứ nhất: xây dựng những bẩy rập trên cầu để chặng đừng đánh cướp à nhầm...!để phòng thủ, phải phòng thủ.
Thứ hai: chiếm luôn khúc sông Vân Hà này để khi lở như nàng tính toán sai, quân địch có chi diện thì cũng có thể đánh úp lên từ phía con sông.
.
Thế là tiểu Hắc cùng tiểu Tuyết lo chuyện bẩy rập của cầu Vân Hà còn nàng và tiểu Kim lo đàn hung ngư.
Theo như các Huyết ngư trinh sát tìm hiểu con sông này được thống trị bởi hai tộc thủy quái là rắn nước và văn giáp ngư, trong đó chiến lực của rắn nước là mạnh hơn còn văn giáp ngư thì chỉ có số đông.
Cho nên mục tiêu của Hồng Ánh chính là những con rắn nước kia.
Đứng trên