Bị đánh đuổi phải bỏ chạy như chó mà còn là chó biển...
Trần Lâm mặt như cứt ngâm nghiến răng nghiến lợi oán hận vô cùng, nhục nhã này Huyết tổ đại nhân nổi tiếng thù dai tuyệt đối sẽ không quên, đáng tiếc trước một thứ cũng tuyệt đối không kém khác mang tên sức mạnh tuyệt đối đến từ Lạc Thần thì ngoài sủa dơ ra Trần Lâm cũng không thể làm gì khác ngoài chạy trước tính sau.
Về phần thị nữ hội cũng hổ thẹn không kém tủi nhục vô cùng, đây có thể xem như trận đánh lớn đầu tiên của thị nữ hội kể từ khi chính thức được thành lập, ấy vậy mà mở hàng lại không được thuận lợi cho lắm nến không muốn nói là toàn quân đại bại thế này thử hỏi sao không vừa thẹn vừa giận cho được.
Khác với Trần Lâm đã sớm ăn nhục từ lâu đâm ra thành quen, quả đắng này dù muốn dù không vẫn để lại bóng ma không nhỏ trong lòng những thành viên của thị nữ hội.
.
Nhìn nhóm người Lâm Mỹ Anh đang được mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga cùng các tinh linh thiếu nữ cẩn thận chữa thương, mặc dù tính ra thương thế này cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng ai nấy đều mặt buồn u ám không chút mùa xuân, cả tòa ốc đảo cũng vì thế mất đi không khí vui vẻ của biệt đội ăn chơi thường ngày...
Biết rõ nỗi lòng của những thiếp thân vị nữ nhà mình, Trần Lâm thoáng cười cười như không có chuyện gì lớn giọng nói:
- Quân tử báo thù mười năm không muộn...
- Bổn Huyết tổ xưa nay lại là quân tử trong quân tử sớm muộn gì cũng sẽ tìm con chim ngu kia tính sổ...
- Các nàng cứ yên tâm đến lúc đó ta nhất định cho các ngươi cơ hội trả thù...
...
.
Cái này Trần Lâm nói thật về tình lẫn về lý Trần Lâm chắc chắn cũng sẽ tìm Lạc Thần, đội thị nữ hoàn toàn có cơ hội báo thù rữa hận, cơ hội vẫn có không việc gì phải buồn quan trọng là phải giữ niềm tin chiến thắng...
Sĩ khí của đội thị nữ đang giảm sau thất bại chưa từng có, Trần Lâm thân là lãnh đạo không thể khoanh tay không quản quyết tâm thắp lại niềm tin tất thắng cho cả nhóm.
Đương nhiên chỉ là niềm tin mà thôi, nói thì nói như thế nhưng Trần Lâm cũng ý thức được rằng lần sau có gặp lại Lạc Thần thì kết quả mà đội thị nữ nhận được nó vẫn thế, Lạc Thần vốn không phải tồn tại mà nhóm người Lâm Mỹ Anh có thể chơi lại được, muốn thắng được con cò trắng lớn kia ít nhất phải là những tồn tại mạnh nhất Huyết tộc tỷ như Thanh Vân, Kỳ Kỳ hay tứ đại hung thú Huyết tộc liên thủ đánh hội đồng thì may ra còn có chút cơ hội.
Về phần thị nữ hội tất cả đều thuộc dạng băng tuyết thông minh già dơ cáo đời sao không hiểu được chuyện này chỉ là có đôi chút không phục cùng sự hổ thẹn trong lòng mà thôi, trước lời khuyên bảo của Trần Lâm tuy biết được đó là giả dối Phương Tuyết đại tỷ vẫn mỉm cười nói:
- Chúng ta cũng chỉ có chút khó chấp nhận mà thôi không vấn đề gì lớn...
- Đa tạ ngài đã quan tâm...
...
.
- Phải đó...!chỉ là một con chim ngu mà thôi chúng ta cũng không để trong lòng...
- Lần này xem như tạm tha cho nó...!lần sau lão nương nhất định làm thịt nó...
Nghe lời chị mình Phương Ngân cũng cười hì hì nói mặc dù bản thân vừa bị đánh như chó, bộ dáng này rất chi là có phong thái của Huyết tổ đại nhân đúng là chủ nàng tớ đó.
Ấy vậy mà dù hơi dơ nhưng Lâm Mỹ Anh người có thể nói là bị thương nặng nhất trong cuộc chạm trán nhỏ này cũng gật đầu phụ họa, không khí tràn ngập ấm áp rộn ràng cười cười nói nói thoáng chốc trở lại với ốc đảo thiên cung đang lặn sâu dưới đáy biển.
Thấy thế Trần Lâm cũng khẽ mỉm cười xem như an tâm phần nào tạm gác chúng nữ qua một bên đưa mắt nhìn đáy biển đen kịt bên ngoài...
.
Nhờ có năng lực phi thường của thẻ bài Lưu Thủy, thiên không ốc đảo không chỉ có thể bay lên trên trời mà còn có thể điều khiển dòng nước xung quanh mà di chuyển dưới nước tiện lợi vô cùng, kết hợp với đó là thẻ bài Tịnh Phong tạo ra một bình chướng bao bọc lấy cả khối đất lớn nhưng lần này không phải để ngăn cản phong bạo nữa mà là để đảm bảo vấn đề dưỡng khí cho những sinh vật sống trên ốc đảo lúc này đang chìm sâu dưới đáy biển này, còn biến cả khối đất lớn từ thiên không ốc đảo thành thủy cung dưới lòng biển sâu đúng nghĩa đen.
Vấn đề còn có chút lấn cấn chỉ là hơi thiếu ánh sáng và giá lạnh đến thấu xương mà thôi, dĩ nhiên cũng như trên bầu trời vấn đề khó khăn này cũng sẽ được giải quyết khi Trần Lâm có thể tìm được thẻ bài cuối cùng mang sức mạnh của lửa trong bộ Địa Sát Thư, còn hiện tại Trần Lâm không còn cách nào khác hơn là dùng phương pháp chiếu sáng truyền thống trong cái hải vựa đen ngòm như cái tiền đồ chị Dậu này.
Đương nhiên Trần Lâm cũng có thể chọn cách ngoi lên mặt nước tiếp tục bay như bình thường thay vì lặn hụp thế này, chỉ là có cho tiền Trần Lâm chắc cũng không dám.
Mặc dù đã bơi đi được một đoạn khá xa nhưng Trần Lâm không thể nào xác định được Lạc Thần có đuổi theo hay không cẩn trọng vẫn là tốt hơn.
...
..
Cứ như thế trong khung cảnh tối đen của đáy biển, một đốm sáng nhỏ bé chập chờn lóe sáng giữa lòng đại dương mênh mông chầm chậm tiến về phía trước.
Rất may hung uy của Lạc Thần trong lòng cộng động sinh vật biển ở Đông Hải này dường như rất lớn, các sinh vật biển xung quanh vạn dặm hải vực sớm đã nghe thấy mùi đồng loạt chạy hết, biệt đội trốn chạy của Trần Lâm nhờ thế không gặp chút trở ngại gì một đường thẳng tiến chầm chậm bơi về hướng lục địa bình yên.
Mãi một lúc lâu khi Trần Lâm sắp không chịu được khung cảnh bí bách này nữa, đáy biển sâu mới bắt đầu cạn dần không còn đủ khả năng che đậy cả khối đất lớn báo hiện đất liền đang ở ngay trước mắt, Trần Lâm lúc này mới như thấy được mùa xuân quyết định ngoi lên mặt biển, dù sao tình tình này nếu tiếp tục tiến lên cũng sẽ bị phát hiện.
Liếc nhìn đội thị nữ thương tế đã tạm ổn, Trần Lâm có phần cẩm trọng trầm giọng nói:
- Trước mắt sắp đến đất liền, chúng ta xem ra phải trồi lên trên rồi...
- Các nàng cũng cẩn trọng một chút chuẩn bị ứng phó nếu con chim kim đuổi theo...
...
.
- Ngài an tâm chúng ta đều đã sẵn sàng...
Nghe Trần Lâm nói thế thị nữ hội sớm cũng đã tay đao tay kiếm sẵn sàng chiến đấu khẽ gật đầu nói.
Nỗi sợ lớn nhất của cả nhóm chỉ là xui xẻo vừa mới ngoi đầu lên lại đụng phải Lạc Thần trên đó mà thôi, tuy nhiên biển đã không còn sâu muốn lên được đất liền bắt buộc phải trồi lên khỏi mặt biển, nguy hiểm này là không thể không đối mặt.
Cứ như thế dưới sự cẩn trọng của Trần Lâm và thị nữ hội, cả tòa ốc đảo to lớn chầm chậm phá nước trồi lên khỏi mặt biển đón lấy những tia nắng chói chang ấm áp, không chỉ thể đập vào mắt nhóm người Trần Lâm còn là một dải đất trải dài ngay trước mặt đó là lục địa nơi mà Huyết tộc đang ngự trị.
Ngay lập tức trước sự xuất hiện bất ngờ của khối đất khổng lồ đột ngột trồi lên từ lòng