Bên trong huyết điện Trần Lâm ngôi trên vương tọa tối cao của huyết tộc đăm chiêu suy nghĩ, dù đã đại thắng trước thây ma đông thành nhưng cậu không hề có một tia vui vẻ nào...
Bên dưới các cao tầng của huyết tộc thấy thế đều không hiểu lắm nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Thấy biểu hiện của mọi người Trần Lâm không nhịn được thở dài, chưa bao giờ cậu cần Hồng Ánh hơn lúc này, dù cao tầng của huyết tộc là không hề ít nhưng đa phần đều là bọn võ bì những người có thế suy nghĩ lại không hề nhiều.
Khẽ hít sâu một hơi Trần Lâm lên tiếng phân phó:
- Được rồi không có gì đâu...
- Tiểu Thanh nàng trở về canh giữ khu vực sông Vân Hà và đầm lầy nam thành.
- Tiểu Hắc thương thế của nàng thế nào...
Nghe Trần Lâm hỏi tiểu Hắc khẽ gật đầu nói:
- Ta không sao...!thương thế đã ổn có thế tiếp tục chiến đấu...
Nghe nàng nói thế Trần Lâm khẽ lắc đầu nói:
- Không sau là được rồi...!cũng không cần nàng chiến đấu gì...
- Nàng cùng Huỳnh Dao lập tức đến đông thành xây dựng phòng tuyến ở đó đề phòng lũ thây ma đánh lén...
Cứ như thế tiểu Thanh, tiểu Hắc cùng Huỳnh Dao vôi đi thực hiện nhiệm vụ của mình, huyết điện chỉ còn lại Trần Lâm và hai người Huyết Linh, Thanh Vân cùng hai “thị nữ” Tuyết Nhi và Bào Bào...
Lẳng lặng nhìn hai người, hai vị cao tầng mà Trần Lâm hy vọng nhất rồi bất chợt hỏi:
- Sau trận chiến vừa rồi các nàng thấy như thế nào...
Nghe Trần Lâm hỏi hai người Hồng Ánh và Thanh Vân từng có lúc đối đầu nhau nhưng lại không nhịn được nhìn nhau.
Qua một lúc lâu hội ý Thanh Vân mới đứng ra nói:
- Nữ nhi thấy mặc dù chúng ta đã chết không ít chiến sĩ nhưng đã thành công chiếm lấy đông thành từ đó trên cơ bản huyết tộc đã chiếm lĩnh cả thành phổ Bạc Hà...
- Đây có thế xem như một trận đại thắng...
Nghe nàng nói thế Trần Lâm gật gật đầu nhưng vẫn không nề vui vẻ gì nói tiếp:
- Cái đó thì ai cũng biết rồi, cho ta thứ ít ai biết...
- Được rồi hãi miêu tả trận chiến này bằng hai từ thử xem...
Nghe Trần Lâm nói hai người lại một lần nữa nhìn nhau.
Thấy thế Trần Lâm bật cười rồi ôm hai nàng vào lòng nói:
- Được rồi bắt đầu từ Huyết Linh nhé...
- Khi nghe tinh về trận chiến nàng cảm thấy như thế nào.
Cảm nhận được hơi ấm từ người Trần Lâm, Huyết Linh yêu kều ngồi bên trái cậu ôm lấy cánh tay cậu từ từ suy nghĩ...
Bất chợt Huyết Linh như nghĩ ra vôi lên tiếng:
- Bất ngờ...!phải là bất ngờ...
- Khi biết được tinh nữ nhi rất bất ngờ về trận chiến này...
Nghe nàng nói thế ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên gật gật đầu rồi quay qua Thanh Vân hỏi:
- Con nàng nàng cảm thấy như thế nào.
Nghe Trần Lâm hỏi Thanh Vân tựa vào vai câu từ tốn nói:
- Vô lý...!ta cảm thấy rất vô lý...
- Thây ma không có lý do gì đế phải đánh chúng ta cả...
Nhận được cầu trả lời của cả hai Trần Lâm cười phá lên, rốt cuộc sau trận đại thắng của huyết tộc cậu cũng nở nụ cười nhưng là vì hai người Huyết Linh và Thanh Vân...
Khẽ xoa lên cập mông to tròn của hai người Trần Lâm từ từ nói:
- Phải đây chính là điều ta muốn nói, việc thây ma tấn công chúng ta là quá bất ngờ và vô lý...
- Nếu ta là thây ma sẽ không kéo quân đến tấn công cứ điểm phòng thủ của kẽ địch, thủ trong đông thành không phải tốt hơn sau...
Nghe Trần Lâm nói thế ánh mắt hai người Huyết Linh và Thanh Vân không khỏi sáng lên.
Lúc này Huyết Linh mới nhanh miệng nói:
- Như vậy ý của phụ thân là, thây ma chắc chắn có nguyên nhân gì đó mới bất chấp nguy hiểm tấn công cúng ta một cách vô lý như vậy.
Xoa nhẹ lên hai mái tóc một đen tuyền và một nâu vàng Trần Lâm gật đầu hài lòng nói:
- Phải chính là nguyên nhân bên trong...
- Làm một nhà lãnh đạo nhất định phải biết đến những “nguyên nhân bên trong” này...
- Chỉ tiết ta không đủ dữ kiện để suy nghĩ ra nó là gì.
Nghe Trần Lâm nói thế hai người Huyết Linh, Thanh Vân đều rơi vào trầm mặc, hiển nhiên họ muốn nghĩ ra nguyên nhân bên trong đó là gì.
Tuy nhiên khi mọi người còn đang suy nghĩ thì một giọng nói lấp bắp vang lên:
- Huyết...!huyết tổ cùng...!cùng hai vị đại...!đại nhận...
- Ta...!ta biết nguyên nhân...
Nghe có người nói như vậy cả ba đều giật mình nhìn lại, người lên tiếng kia không ngờ lại là ngóc mang Bào Bào.
Ngược lại phía bên