Xoa xoa cái đầu sưng lên của mình, Đường Vũ nhẹ nhàng thở dài.Việc xây dựng bức tường thành rắc rối hơn anh nghĩ.Trước đây, các công trình xây dựng được thực hiện tại các địa điểm được chỉ định, khi vật liệu được tiêu thụ, một công trình hệ thống sẽ tự động được xây dựng.Tường thành thì khác, toàn bộ tường thành bao gồm vô số " tường thành đơn vị " hợp thành.
Chi phí xây dựng tường thành cũng được xác định bởi số lượng "tường thành đơn vị " tạo ra.Nguyên Tinh hắn có trữ hàng, chính là vật liệu đá tiêu hao rất nhiều.
Nếu không có những con rối cơ bản đảm nhiệm công việc phá dỡ, chỉ dựa vào những người sống sót làm việc cũng không có đủ dụng cụ như vậy, có lẽ sau 1 tuần nữa hắn cũng không thể nào chế tạo được bức tường thành.Tuy nhiên, phiền phức nhất không phải là tiêu hao vật liệu, chính là địa điểm được chỉ định.Bình thường khi xây dựng các công trình, Đường Vũ luôn đứng bên cạnh công trường, không nghĩ nhiều, nhưng khi xây tường thành, bức tường rộng như vậy cho dù anh đứng ở đâu, luôn có những chỗ khuất tầm mắt.
Đường Vũ chỉ đơn giản đứng ngoài ban công đỉnh lâu đài, theo cách "điều khiển từ xa", điều khiển việc xây dựng bức tường thành.Cảm giác này rất lạ, như thể đứng từ một góc độ cao hơn nhìn xuống, cảm nhận lãnh thổ này.Kết quả là ...!Đường Vũ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.Có phải là thiếu tinh thần lực hay không? Có vẻ như phải dành một chút thư giãn trong thời gian tới.…………Đường Vũ đang xây tường thành, La Triết thì chém giết mấy con ma thú xâm phạm.Y Liên sắc mặt cũng nghiêm trọngTrong tay nàng cầm con dao làm bếp, mắt thì dán vào đống nguyên liệu thức ăn trước mặt.Những nguyên liệu này không phải là nhóm nguyên liệu do Vướng Thái ẩn giấu, mà Đường Vũ mở ra từ gói tài nguyên nguyên liệu, toàn là những nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, nguyên liệu phong phú.
Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, rau và trái cây cái gì cũng có.Khi lần đầu tiên tiếp xúc với những thành phần này, Y Liên đã bị sốc.Cô chưa bao giờ nghe nói về những thành phần như vậy, chứ đừng nói là nhìn thấy chúng.
Cô từng nghe nói quý tộc trong nội thành khi tổ chức yến tiệc đều có thức ăn dồi dào, nhưng ngay cả đãi tiệc cũng không có nhiều nguyên liệu phong phú như vậy.Cô hơi chột dạ, Lãnh chúa giao vào tay cô những nguyên liệu quý giá như vậy.Đây là nhiệm vụ của cô ấy, Y Liên đối với vấn đề này còn nghiêm túc hơn khi đối phó với ma thú.Cô mở danh sách đầy đủ các công thức nấu ăn ở bên cạnh, vài cuốn sách nấu ăn do Lãnh chúa ban cho, cô đã đọc đi đọc lại mấy lần trong hai ngày qua, chỉ cảm thấy nó bác đại uyên thâm.Mặc dù trước đây nàng tự lực cánh sinh, không có đồ ăn cho cô ấy nấu ...!Nàng học rất chăm chỉ.Trong bếp, Y Liên làm theo các bước nấu ăn trong sách, tuy là lần đầu tiên nhưng động tác không hề chậm chạp.Chẳng mấy chốc, những đĩa thức ăn đã được cô mang ra bàn.Khi Đường Vũ đi xuống lầu, anh nhìn thấy Y Liên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần đùi, phía trước Y Liên còn đeo 1 chiếc tạp dề màu xanh lá quanh ngực, 1 cảnh tượng thật xin đẹp đứng trước bàn ăn tựa như 1 cô gái dịu dàng nấu ăn cho người yêu.So với lần gặp đầu tiên, lúc này Y Liên hoạt bát và vui vẻ hơn, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, vẫn còn có chút ngại ngùng, phải đợi anh ngồi xuống cô mới chịu ngồi xuống bàn.Các món ăn trên bàn này rất phong phú, tuy chỉ là những món ăn bình thường hàng ngày nhưng lại đủ màu sắc, hương thơm, còn chưa nếm thử mà mùi thơm vẫn lượn lờ trước mũi.Đây là bữa ăn ngon nhất mà Đường Vũ dùng qua kể từ tận thế đến đây, hắn đều có chút không thể tin được, chỉ sau hai ngày học hỏi, đây là lần đầu tiên Y Liên nấu ăn, mà có thể làm ra bữa ăn ngon như vậy.Cô nàng này ...!Từ ra chiến trường chiến đấu đến vào tận trong bếp, thỉnh thoảng còn làm cho cuộc sống trong lâu đài này sống động có sinh khí hơn trước, ngược lại mình thì hay rồi, chỉ nấu được mấy gói mì tôm ăn qua ngày, chả bằng người ta 1 góc." Chà, món thịt kho tàu ngon lắm..."Đường Vũ ăn một miếng, sau đó nhìn bộ dáng có phần gầy gò của Y Liên, liền gắp thêm vài miếng.Thực ra, anh muốn gọi La Triết qua ăn chung, nhưng có lẽ La Triết là người bận rộn nhất trong hầm trú ẩn.
Sau khi thân thể của hắn hồi phục, toàn bộ sức lực của hắn đều dành cho lãnh địa, ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn để chiến đấu với ma thú, mặc dù mỗi ngày cũng cho người mang đồ ăn cho La Triết, nhưng đối với Đường Vũ mà nói.Ăn cái gì có lẽ không quan trọng.Trước khi tận thế, Thỏa Thỏa là một người nghiện công việc, quên ăn quên ngủ.Hai người đều là người thức tỉnh, sức ăn của người thức tỉnh cao hơn người bình thường, bình thường không có việc gì tiêu hao thì tốt, 1 khi chiến đấu kịch liệt, cần hấp thu lượng lớn năng lượng để bổ sung tiêu hao trong cơ thể.Một bàn đồ ăn nhanh chóng bị quét sạch.Y Liên trông rất hạnh phúc, ngay cả khi cô tự tay nấu nó cũng không thể diễn tả được cảm xúc thật sực trước khi thực sự nếm thử, loại cảm giác chạm đến vị giác này, cô không bao giờ nghĩ có ngày lại được ăn món ngon như vậy.
.Nàng cảm thấy rất may mắn khi được ở đây.Đường Vũ cảm thấy rất hạnh phúc.Trong những ngày tận thế, được sống trong một tòa lâu đài an toàn và ăn toàn những món ăn ngon, là ước muốn của bao nhiêu ông chủ nơi trú ẩn nhỏ không bao giờ được hưởng thụ.…………Sau bữa tối, cả hai có nhiệm vụ riêng.Không cần phải ra ngoài thăm dò, Y Liên cũng tận dụng thời gian để nâng cao sức mạnh, ngoài việc luyện hóa linh hồn lực, việc cô làm hàng ngày là đọc cuốn sách rách nát về pháp thuật.Đường Vũ cũng đã từng đọc qua quyển sách này, nhưng đối với hắn mà nói, quyển sách này không khác gì sách trên trời, không phải là hắn không biết chữ, kỳ thực loại sách ma thuật này không dùng từ ngữ bình thường, mà có thể mang theo 1 loại sức mạnh đặc biệt nào đó.Loại