Khi Omega tỉnh lại, trời đã sáng.
Cậu ta không biết mình được cởi trói từ lúc nào, chăn cũng bị kéo lên giường.
Cậu ta đứng lên, nổi trận lôi đình định gây khó dễ với Phục Việt và Beta kia nhưng lại phát hiện giường vẫn đang rung lắc, bên dưới chăn có bóng người không ngừng chuyển động.
"A a a!" Cậu ta hét lớn: "Hai người có thấy ghê tởm không vậy!"
Phục Việt kéo chăn xuống để Trần Cảnh An hít thở, nghe vậy liền trầm giọng hỏi Omega đang đứng cạnh giường: "Ghê tởm chỗ nào?"
"Anh, các người...!Anh cùng một Beta...!Vậy mà hai người lại..." Biểu cảm trên gương mặt Phục Việt dọa sợ Omega, khiến cậu ta mãi không thể thốt nên lời.
"Tôi phải đi nói với bác Phục..."
"Đứng lại!" Phục Việt ôm lấy Trần Cảnh An từ phía sau, hai người ngồi dậy, cơ thể còn dính chặt lấy nhau.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Omega, nói: "Nếu cậu dám nói lung tung, tôi sẽ cắt lưỡi cậu."
Ánh mắt hắn u ám đến nỗi Omega đối diện không nhìn ra hắn có nghiêm túc hay không nhưng lại hoàn toàn không dám nghi ngờ tính chân thật của những lời này.
Tuy vậy, với bản tính quen được nuông chiều, cậu ta cũng không dễ dàng chấp nhận nghe lời: "Không nói thì không nói! Tôi đây còn ngại làm bẩn mồm mình!"
Phục Việt che tai Trần Cảnh An lại theo bản năng, cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, dường như có thể ngay lập tức giết người: "Cậu nói gì? Cậu lặp lại lần nữa."
"Có chuyện gì đấy?" Tiếng bà Phục vang lên ngoài cửa.
Omega như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Phục Việt tức thì đè Trần Cảnh An xuống giường, quấn chặt lấy y rồi đắp chăn lên.
"A ưm..." Thứ trong cơ thể bất ngờ đâm sâu vào theo động tác của hắn, Trần Cảnh An rên khẽ dưới lớp chăn.
Bà Phục đưa mắt quan sát tình huống trong phòng, thấy con mình đang phủ chăn nằm sấp trên giường, Omega kia lại ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh.
Bà cau mày, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Omega cảm thấy thật uất ức.
Nỗi uất ức cậu ta gặp phải ở nhà họ Phục còn nhiều gấp mấy lần những gì cậu ta từng trải qua trong mười mấy năm cuộc đời.
Omega phẫn nộ đáp: "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả!"
Nói xong, cậu ta vừa khóc vừa chạy đi.
Bà Phục bước vào trong phòng.
Rõ ràng bà ngửi thấy mùi pheromone của con mình dù máy hút mùi trong phòng đã thanh lọc bớt vài phần.
Bà không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Trần Cảnh An nghe được tiếng bước chân của bà Phục, hoảng sợ siết chặt phía sau, lỗ nhỏ quấn lấy gậy th*t.
Phục Việt ở trong chăn không sợ chết đẩy gậy th*t, lập tức bị Trần Cảnh An quay đầu, cắn một phát lên ngực.
Phục Việt khó lòng nhịn được, cúi đầu nhìn ngắm chiếc cổ thon dài của đối phương.
Bỗng nhiên Trần Cảnh An mỉm cười, dùng khẩu hình miệng để nói cho hắn biết: "Anh chết chắc rồi."
Nói xong, y dùng sức siết chặt phía sau, từng thớ cơ của lỗ nhỏ siết chặt lấy đỉnh người anh em của Phục Việt.
Khoái cảm khủng khiếp ập tới, Phục Việt thích tới mức muốn lập tức bật dậy làm người kia, nhưng bà Phục vẫn đang ở đây, hắn nhất thời không thể cựa quậy.
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng thở gấp trầm trầm, bà Phục cho rằng mình nghe lầm, mở miệng nói: "Việt Nhi, con lại chọc người