Lãnh Địa

25: Thì Ra Pheromone Của Anh Có Mùi Cây Bách


trước sau


Đêm đã về khuya, Trần Cảnh An vẫn bị Phục Việt đè lên cửa mà đâm chọc.

Y cố sức che tay trước bụng, cẩn thận né tránh nắm cửa, không để mình va phải.
Trong phòng, đèn báo động pheromone đang nháy đỏ, máy khử mùi mới mua hoạt động không ngừng.

Trần Cảnh An hoa mắt chóng mặt, nhíu mày chịu đựng tình dục giày vò, khàn giọng hỏi kẻ đã bắn đến hai lần: “Sao anh vẫn chưa đủ…”
Trần Cảnh An lên đỉnh nhiều lần, giờ giọng nói đã khản đặc.

Phục Việt nghe xong lại càng kích động đẩy hông: “An An”.

Hắn bóp mông Trần Cảnh An: “Anh tiến vào thời kỳ nhạy cảm…”
“A… Dừng… dừng lại…” Y thật sự không muốn tiếp tục, cây gậy đằng trước đã chẳng bắn nổi cái gì, nhưng kích thích từ phía sau luôn khiến nó phải cố sức ngóc đầu lên.

Trần Cảnh An một tay che bụng, tay còn lại giơ lên định đánh Phục Việt, lại sợ động vào vết thương của đối phương, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Phục Việt nắm cằm Trần Cảnh An, xoay mặt y lại, dán lên môi y một nụ hôn nồng cháy.

Thoáng chốc, hơi thở đầy tính xâm lược của hắn hoàn toàn bao bọc Trần Cảnh An, đầu lưỡi nóng như lửa cũng trượt vào miệng y, điên cuồng đòi hỏi.
Thật lâu sau Phục Việt mới buông y ra.

Một đường chỉ bạc kéo dài theo khoảng cách giữa môi lưỡi hai người.


Phục Việt không nhịn được, liếm lên bờ môi sưng đỏ của đối phương, hút nước bọt tràn ra bên khóe miệng y vào rồi lại nhả vào miệng y.
Mặt Trần Cảnh An bị Phục Việt nắm đến phát đau, vất vả lắm mới được buông ra, nào ngờ người kia lại bắt đầu liếm cổ, cắn tai y đủ kiểu.

Phục Việt lướt môi trên gáy người nọ, nhẹ nhàng mút mát, động tác ở nửa người dưới cũng chậm dần.

Nhưng ngay khi Trần Cảnh An chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lại bất ngờ cắn mạnh, tặng cho đối phương một dấu răng sâu.
“A…” Bất ngờ bị đau, Trần Cảnh An vội che nơi bị cắn, tay còn lại véo tai Phục Việt: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi… ưmmm… đừng cắn chỗ này…”
“An An” Giọng nói của Phục Việt nhuốm màu sắc dục: “Anh cắn nhiều một chút, có khi tuyến thể sẽ mọc ra… Lúc đó, anh sẽ rót toàn bộ pheromone vào, trong bụng em có con của anh, trên người em dính đầy hương vị của anh, chắc chắn kẻ khác sẽ không dám lại gần em nữa…”
Nói đến đây, hắn cũng bắt đầu trở nên hưng phấn, tốc độ đâm rút bị đẩy lên cao, liên tục thúc Trần Cảnh An về phía tay nắm cửa.

Trần Cảnh An hoảng sợ, vội buông bàn tay đang nhéo tai Phục Việt ra để bảo vệ bụng mình.
Alpha trong thời kì nhạy cảm có nhu cầu tình dục cực kỳ cao, khát khao chiếm hữu cũng tăng mạnh chưa từng thấy.

Nhìn dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Trần Cảnh An, Phục Việt khó chịu nói: “Em bảo vệ nó làm gì? Em nhìn anh đi, nhìn anh…”
“Anh đừng… ưm… làm nó bị thương…” Trần Cảnh An đã nếm trải sự điên cuồng của người nọ khi bước vào thời kỳ nhạy cảm từ lâu, chỉ biết quay đầu hôn lên chóp mũi hắn: “Nó là con của chúng ta…”
Nghe lời dỗ dành của đối phương, Phục Việt khẽ hừ một tiếng.

Ngay sau đó, hắn bất chợt dùng sức đẩy hông, hung hăng kéo giãn tầng tầng lớp lớp nếp uốn bằng thịt, xuyên qua hang động mềm mại của Trần Cảnh An, đâm tới cửa vào khoang sinh sản của y.
“Anh biết… Lúc xuất viện anh đã hỏi bác sĩ rồi.” Hắn thở dốc, banh rộng hai bên mông của đối phương, trầm giọng nói: “Bác sĩ bảo anh phải chịch em nhiều một chút, làm cửa khoang sinh sản mềm hơn, có thế con chúng ta mới thuận lợi ra đời…”
Nói xong, hắn lại đâm rút điên cuồng trong động thịt ướt đẫm chất dịch màu trắng đục, tiếp tục chọc tới khoang sinh sản của người kia.


Quy đầu hung hăng thúc vào cái miệng nhỏ ở cửa khoang, khí thế hừng hực như muốn trực tiếp tông cửa xông vào.
“Ư…” Cảm giác đau đớn hòa cùng tê dại truyền khắp cơ thể Trần Cảnh An trong nháy mắt.

Cặp mông mềm mại của y bị Phục Việt banh ra, hai chân cũng phải dạng hết cỡ, để lộ cửa động ướt át hết sức gợi tình.

Nơi đó bị một cây gậy thô to đâm xuyên hết lần này đến lần khác, da thịt non nớt bên trong liên tục bị kéo ra rồi lại ấn vào theo động tác của vật kia.
“A… ư chậm thôi… con… anh… bị thương…” Trần Cảnh An bị xuyên xỏ đến không nói nổi một câu trọn vẹn.

Cả người y như chiếc lá trôi nổi giữa biển cả mênh mông bỗng nhiên gặp cơn sóng lớn, chỉ biết lên xuống dập dềnh trong bất lực.
Phục Việt vươn tay bóp ngực Trần Cảnh An, móng tay gảy mạnh núm vú của y không hề khách sáo.

Khoái cảm cả trên lẫn dưới lan nhanh như điện giật, Trần Cảnh An run rẩy bắn ra một dòng tinh dịch loãng đến trong veo.
“A… thôi đủ rồi… Không làm nữa…” Trần Cảnh An bắn đến nỗi phía trước bắt đầu phát đau.

Y quay đầu cắn mạnh lên vai Phục Việt, hận không thể cắn đứt hẳn một miếng thịt ra.
“Au…” Phục Việt bị đau, lập tức bế Trần Cảnh An về giường, vừa hôn nửa mặt nghiêng của đối phương, vừa dỗ y há miệng: “Một lần cuối cùng, An An.” Động thịt của Trần Cảnh An vừa chặt vừa ướt, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang hút lấy cây gậy thô to của hắn, Phục Việt thích đến run cả da đầu, giọng nói cũng đầy gấp gáp: “Chỉ một lần cuối nữa thôi…”
Cơ thể Trần Cảnh An run rẩy không kiềm chế được, từng

đợt sóng cao trào đã làm đầu óc y trở nên mơ hồ.

Y nằm trên giường, hơi thở dồn dập, toàn thân bị lửa tình nhuộm đỏ bừng.


Cây gậy xinh xắn của y đã trở về trạng thái ngủ đông, ngoan ngoãn nằm giữa đám lông, đỉnh đầu còn vương chút tinh dịch chưa bắn hết.
Phục Việt đỏ mắt, tách hai chân đối phương ra, cúi đầu ngậm lấy thứ xinh xắn nọ hòng hút khô chút tinh túy cuối cùng của y.
“A a…” Còn chưa tỉnh lại sau cơn sung sướng, Trần Cảnh An đã bị đưa vào lượt bào mòn tiếp theo.

Y co quắp mũi chân, yếu ớt mở rộng đùi, mặc cho kẻ đang lúi húi giữa háng mình tác oai tác quái.
“Nếm thử một chút…” Phục Việt liếm khô tinh dịch rồi trượt lên hôn môi Trần Cảnh An.

Hắn bắt chước động tác mây mưa, đẩy đầu lưỡi vào giữa hai làn môi đang mím chặt của đối phương từng chút một: “An An, em nếm thử đi…”
Trần Cảnh An điên cuồng lắc đầu.

Cuối cùng y không quan tâm đến vết thương của Phục Việt nữa, dứt khoát vung chân đá hắn.

Kết quả chẳng những hành động không thành, y còn bị người nọ tóm chặt cổ chân, ấn lên trước ngực.
Phục Việt tranh thủ liếm cổ chân Trần Cảnh An, hôn lên cặp đùi thon dài đang run rẩy của y, cuối cùng đẩy đầu lưỡi vào cửa sau của y.

Hắn dùng đầu lưỡi tách rộng cửa động ướt đẫm mật ngọt của đối phương, chầm chậm liếm khô tất cả.
“A… đừng ưmm…” Trần Cảnh An bị tra tấn đến sắp mất đi ý thức.

Y không nhớ nổi đây là kỳ nhạy cảm thứ bao nhiêu của Phục Việt, cũng không nhớ mình đã từng cùng hắn đi qua giai đoạn nhạy cảm thế nào.

Hiện giờ, y chỉ muốn trốn chạy, muốn rời khỏi chiếc giường này, thậm chí là gian phòng này.
Nhưng vừa nhích về phía trước, y đã bị Phục Việt kéo lại.

gậy th*t tím đỏ hung hăng xông vào cửa sau của y, khí thế hừng hực như muốn đâm thủng bụng y.


Dịch ruột non dâm đãng bị động tác quá mạnh của đối phương làm bắn ra tung tóe, thấm xuống ga giường tạo thành những đốm sẫm màu.
“Phục Việt… nhẹ thôi… đừng như vậy… Phục Việt…” Phát hiện ý đồ của người nọ, Trần Cảnh An vội ôm cổ đối phương, nhét đầu v* của mình vào miệng hắn, ra sức ưỡn người, hy vọng hắn phân tâm mà tha cho khoang sinh sản của mình.
Phục Việt há miệng ngậm núm vú của Trần Cảnh An, ra sức dùng răng nhay cắn, nhưng nửa người dưới lại không hề thả lỏng, liên tục thúc vào khoang sinh sản của y.

Hắn muốn tiến thật sâu vào trong cơ thể người kia, muốn bắn toàn bộ tinh hoa của mình cho y.
Trần Cảnh An dúi đầu vào cổ Phục Việt, ra sức kéo tóc trên đầu hắn, muốn kéo hắn rời đi, muốn kéo gậy th*t của hắn ra khỏi cơ thể mình.

Phục Việt mặc y lôi kéo, chăm chăm đưa đẩy một cách điên cuồng.

Cửa khoang sinh sản của người kia bị hắn thúc cho hé miệng.

Cái miệng kia há càng lúc càng to, chất lỏng bên trong chảy ra mỗi lúc một nhiều.
“Đừng… đừng…” Trần Cảnh An cắn mạnh vào cổ Phục Việt.

Lần đầu tiên làm ba, y một mực bảo vệ đứa con trong bụng theo bản năng, sợ thành kết sẽ làm tổn thương nó, sợ gậy th*t của Phục Việt chọc vào người nó.
Lượng pheromone trong phòng bỗng nhiên tăng vọt, máy khử mùi không xử lý kịp, thiết bị báo động bắt đầu phát ra những tiếng chói tai.
“Không sao cả, An An…” Hai mắt Phục Việt đỏ ngầu, hắn nắm chặt eo Trần Cảnh An, giữ chặt chân y, để quy đầu phồng lên chuẩn bị thành kết.
“Đừng ư ưmm…” Trần Cảnh An cắn rách da cổ Phục Việt, Khi răng nanh cắm sâu vào thịt đối phương, y lại đột nhiên thả lỏng khớp hàm.
“Mùi bách…” Khóe miệng vương máu đỏ của Trần Cảnh An hệt như một đóa hồng nhung nở rộ, y lẩm bẩm: “Thì ra pheromone của anh có mùi cây bách.”
Phục Việt giật nảy mình, nhìn Trần Cảnh An bằng ánh mắt không thể nào tin được.

Cuối cùng, hắn không kìm được nữa, bắn mạnh một dòng tinh dịch vào sâu trong cơ thể đối phương..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện