(1) Nhớ cai sữa
Sau khi sinh con được 2 tháng, Trần Cảnh An đi làm trở lại.
Nhưng Tiểu Bảo nhất quyết không chịu bú bình, khóc đỏ cả mặt cũng quyết chờ y về cho bú, chẳng biết bướng bỉnh giống ai nữa.
Buổi trưa, Trần Cảnh An tranh thủ về nhà.
Mới đi tới hành lang, y đã nghe thấy tiếng khóc rung trời chuyển đất của trẻ con.
Bảo mẫu vừa bế bé vừa vội ra mở cửa: “Biết ngay là cậu sắp về tới nơi mà.”
Phục Việt hiếm khi được nghỉ ở nhà cũng nói với ra: “Chẳng biết con anh giống ai nữa, bản lĩnh kén cá chọn canh cũng lợi hại quá luôn.
Vừa rồi còn yên ổn, em về một cái nó đã khóc òa lên, mũi chó cũng còn thua xa.”
Dứt lời, hắn lại tức tối bổ sung: “Mũi em thì đương nhiên không thể sánh được.”
Hắn đang bực vì tối qua Trần Cảnh An lại không ngửi được mùi pheromone của mình nữa.
Trần Cảnh An lườm Phục Việt, ôm bé con vào phòng cho bú.
Phục Việt đi theo, còn tiện tay đóng cửa, tự tiện mò tới đòi bú bên kia.
“Anh làm gì đấy?” Trần Cảnh An đẩy đầu hắn ra: “Dì bảo mẫu còn ở đây.”
Phục Việt thè lưỡi liếm sữa đi: “Anh ăn hộ con trai một ít, nó có ăn hết đâu.”
Vừa dứt lời, Phục Việt đã ăn ngay vài cái tát.
Bàn tay bé xíu mập mạp của Tiểu Bảo liên tục đập lên mặt hắn, chân nó cũng khua múa lung tung, giống như muốn đuổi hắn đi.
“Còn biết bảo vệ đồ ăn nữa.” Phục Việt tóm lấy bàn chân bé xinh của đứa nhỏ, uy hiếp: “Đánh nữa là cai sữa luôn đấy nhé!”
Cũng không biết Tiểu Bảo có hiểu lời hắn nói không, nhưng dù sao thì nó cũng không đánh nữa, chỉ chăm chăm dùng hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy bầu ngực của Trần Cảnh An.
Khi Tiểu Bảo được bốn tháng, Trần Cảnh An quá bận, không thể về nhà cho con bú, đành pha sữa ra bình từ sáng để nó tự uống trong ngày.
Mới đầu bé con vẫn gào khóc không chịu bú bình, núm vú vừa mới nhét vào đã lập tức bị nó đẩy ra.
Phục Việt đành phải ra tay.
Hắn tranh thủ về nhà vào buổi trưa, nói chuyện đàng hoàng cùng con trai nhỏ: “Tiểu Bảo, con phải trưởng thành lên, không thể bú ba mãi được.”
Bé con không nghe, vung chân đá hắn.
“Ba con phải đi làm, con uống sữa bột cũng thế mà?”
Bé con vươn bàn tay múp míp đẩy bình sữa ra xa.
Phục Việt cầm lên nếm thử, quả thật không ngon bằng sữa của An An.
“Cái này uống ngon mà.” Phục Việt tỉnh bơ, ôm đứa nhỏ lên, nhét núm vú cao su vào miệng nó.
“Oa oa oa…” Bé con ngoác miệng khóc, hai tay ra sức đẩy bình sữa ra.
“Đừng khóc, đừng khóc…” Phục Việt đau đầu, giọng ranh con này có khả năng đâm xuyên quá mạnh.
Hắn dứt khoát cởi quân trang, gỡ nút áo sơ mi, hạ thấp ngực lại gần gương mặt đẫm lệ của đứa nhỏ, thô lỗ nói: “Ngậm đi! Ngậm ti của bố mày là được chứ gì!”
“Oa oa oa! Oa oa oa…” Đứa bé lại càng khóc lớn hơn.
Phục Việt không nhượng bộ, cũng không quan tâm nó có nghe hiểu không: “Hôm nay con bắt buộc phải chọn một trong hai, ba hay là sữa?”
Mặt Tiểu Bảo nghẹn đỏ, khóc đến nỗi dì giúp việc không nhịn được phải gõ cửa cầu tình.
Cuối cùng Tiểu Bảo tặng cho Phục Việt một bãi nước tiểu rồi thút tha thút thít ngậm lấy vú cao su.
Phục Việt đặt con xuống, mang theo nước tiểu vẫn còn dính trên người ra ngoài tắm rửa.
Con được sáu tháng, Trần Cảnh An cai sữa, nuôi con hoàn toàn bằng sữa bột.
Tiểu Bảo không sử dụng tuyệt chiêu khóc váng trời nữa, đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve nhìn Trần Cảnh An chăm chú, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống.
Bé con không hề nhíu mi, chỉ thấy đôi mắt ngấn lệ, cái miệng chúm chím, chiếc mũi nhỏ nhăn lại, vô cùng đáng thương.
Trần Cảnh An nhất thời mềm lòng, định vươn tay ôm con nhưng Phục Việt đã ngăn cản: “Đừng, nó đang diễn đấy.”
Sáu tháng sau sinh, Beta cũng không còn nhiều sữa nữa, nếu tiếp tục cho bú thì bé sẽ không nhận được đủ lượng dưỡng chất cần thiết.
Trần Cảnh An khôi phục lại lý trí, đi pha sữa bột.
“Chữa chữa…” Tiểu Bảo đang thút thít bỗng òa khóc, miệng liên tục nói: “Chữa chữa…” (*)
(*) Bé định nói /nǎi/ nhưng ngọng thành /nei/
Trần Cảnh An dừng bước, nhìn về phía Phục Việt: “Con em đang nói kìa.”
“Ây, giỏi quá.” Phục Việt ôm lấy Trần Cảnh An, hôn một cái: “Con nhà người ta từ đầu tiên là gọi ba, con nhà mình vừa mở miệng đã biết nói sữa.”
“Chữa chữa… oa oa oa chữa chữa i…” Tiểu Bảo vươn tay muốn được Trần Cảnh An bế, y không đành lòng: “Cho con bú một lần cuối đi.”
“Chờ một chút.” Phục Việt mở cửa nhận lấy đồ phó tướng vừa đưa từ bên ngoài vào: “Bôi cái này lên đã.”
“Cái gì?” Trần Cảnh An nhìn thứ màu xanh kia, nhíu mày.
“Đẻ con xong liền trở nên ngốc nghếch.” Phục Việt cười rồi hôn y: “Mật lợn đắng.”
Trần Cảnh An hiểu ra, để Phục Việt bôi mật lợn đắng lên đầu v* mình, sau đó mới cho con bú.
Bé con lập tức òa khóc, sao sữa của ba ba lại trở thành vị này.
Cuối cùng, Tiểu Bảo cũng cai sữa thành công.
Cuối cùng, Phục Việt cũng vượt qua đêm đó trong trắc trở.
(2) Chính sách hai con
Cuối năm thứ hai bọn họ chuyển đến Thùy Lĩnh, Lý Minh gọi video đến, thông báo rằng cậu lại mang thai.
Trần Cảnh An có chút lo lắng: “Chỗ cha Lý thì sao…”
“Giờ cha tôi bị cháu gái trị đâu ra đó rồi, nào còn hơi sức quản tôi chứ.”
Lý Minh đang ăn, hai má phình lên: “Ai nha, đừng cho em ăn nữa, em đang gọi video đấy.”
Trần Cảnh An nhìn dáng người đầy đặn của cậu, dịu dàng nói: “Cố gắng nhịn một chút, đứa đầu của cậu lớn quá.”
“Anh nghe thấy chưa! Bác sĩ Trần đã nói vậy rồi đấy.” Lý Minh khe khẽ oán giận người bên cạnh: “Ngày nào anh cũng làm đồ ăn ngon cho em, thảo nào em sắp béo ra rồi.”
“Được rồi, vợ, vợ à… sau này anh sẽ không làm nhiều như vậy nữa…” Người đàn ông có vẻ thẹn thùng, không thuận miệng dù đã gọi “vợ” một, hai năm: “Anh đi làm chút gì đó cho con ăn.”
“Con gái cậu giờ đang ăn cơm à?” Trần Cảnh An nhớ rõ Lý Minh cai sữa không thành công.
“Đúng vậy! Trước đó do em dùng sai cách, lần nào cũng lấy sữa bột ra dụ con bé, kết quả lần nào nó cũng khóc mãi không thôi.” Dường như cậu đang nhớ lại chuyện gì rất buồn cười: “Lúc con bé được chín tháng, chồng em làm thịt kho (*), khi ấy nó khóc như móc hết tim gan ra, em chẳng biết làm thế nào đành cho nó ăn một miếng, sau đó, chẳng có sau đó luôn!”
(*) Thịt kho:
Lý Minh cười sảng khoái: “Từ đó ngày nào con bé cũng ngồi bàn ăn cơm.
Bọn em ăn mì tương đậu (*), con bé nhìn miệng bọn em không chớp mắt, có món thịt gì cũng phải băm ra.
Nếu nó thấy món nào mình chưa được ăn, vậy thôi xong, cả nhà đừng mong được yên ổn!”
(*) Mì tương đậu:
“Giờ có nó quấy rầy cha em, thành ra em tự tại lắm.” Lý Minh hơi ngượng ngùng: “Nhưng mà chưa chơi được bao lâu đã lại mang bầu… Hóa ra Beta bọn anh nhìn qua thì thành thật, mà trên thực tế… trên thực tế…”
Trên thực tế ra sao thì Lý Minh lại không chịu nói tiếp.
Trần Cảnh An đành phải gật đầu: “Đúng là đẻ hơi sát.”
“Anh cũng biết vậy mà.” Lý Minh đỏ mặt: “Omega bọn em dễ mang thai lắm.”
“Mang thai?”
Phục Việt vừa từ bên ngoài trở về bất ngờ nghe thấy hai chữ này, kích động ghé sát lại hỏi Trần Cảnh An: “Em lại mang bầu sao?”
“Có ngửi được không?” Hắn đưa cổ lại gần, mắt sáng lấp lánh: “Có thể ngửi được không nào?”
“Không phải em.” Trần Cảnh An bất đắc dĩ đẩy hắn ra: “Lý Minh mang thai.”
“À.” Phục Việt ngồi thẳng dậy, cứng nhắc nói với người trên video: “Chúc mừng cậu.”
“Cảm, cảm ơn…” Lý Minh lập tức ngồi ngay ngắn lại, sau vài giây lại nói: “Chồng em bảo em ra ăn gì đó đây, hẹn gặp lại bác sĩ Trần.”
(3) Quay lại Ly Đô
Năm Tiểu Bảo bốn tuổi, nhà bọn họ có chuyện lớn.
Trong đợt thanh trừng nhóm tội phạm cuối cùng tại Thùy Lĩnh, Phục Việt bị trọng thương.
Lúc này Trần Cảnh An đã có tư cách đứng mổ chính cho hắn, y gắp viên đạn ra rồi giúp hắn băng bó cầm máu.
Y ngồi trong viện trông chừng Phục Việt rất lâu.
Đến khi Phục Việt tỉnh lại, nở một nụ cười yếu ớt: “An An, nhớ nhà không?”
“Chúng ta có thể trở về.”
Thiếu tướng Phục hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, có thể dẫn bác sĩ trưởng của mình trở lại Ly Đô.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tiểu Bảo cảm thấy bản thân bị ngó lơ.
“Ba ba!” Tiểu Bảo dụi mắt hỏi người đang mặc tạp dề đứng trong bếp: “Ba đang làm gì thế?”
“Cha con bảo đồ bệnh viện khó ăn quá.” Trần Cảnh An tắt bếp: “Ba nấu ít canh bổ cho cha con.”
“Nào!” Trần Cảnh An múc một bát cho nó: “Con ở nhà với dì ngoan nhé, ba đến bệnh viện.”
Trước khi đi, y chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Tiểu Bảo với vẻ háo hức: “Ngon không con?”
Tiểu Bảo gian nan nuốt xuống, phần gien thừa hưởng từ Phục Việt trong cơ thể trỗi dậy, nó áp dụng nguyên tắc luôn làm ba vui, khẳng định chắc nịch: “Ngon ạ!”
Sau khi vết thương của Phục Việt hồi phục, cả nhà bọn họ cùng quay về Ly Đô.
Tiểu Bảo tưởng cuối cùng ba cũng có thể chơi với mình, nào ngờ nó lại