Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại trong tích tắc, Vân San mới nhìn ra, nam tử cùng đứng một chỗ với tiểu thiếp Lãnh Dạ Hủy của Lăng Khiếu Dương.
Bên cạnh là nam nhân cực kì khí phách, gần đây được hoàng thượng hạ lệnh mời đến vương phủ chính là Bắc Vương.
Chỉ là trong hoa viên này, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ, thật không ổn lắm, Vân San tránh không được có ác cảm với Dạ Hủy, một người phụ nữ lòng dạ độc ác, lẳng lơ.
“Các ngươi làm gì vậy!”- Lăng Khiếu Dương trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng, nghĩ tới hành động của Hoàng Bắc Thiên với Hữu Hi, trái tim hắn như bị lửa thiêu.
Hoàng Bắc Thiên hí mắt, không chút hoảng hốt bấn loạn, lạnh lùng nói: “Chỉ là ngẫu nhiên, vương gia không nên suy nghĩ nhiều”.
“Hừ, ta suy nghĩ nhiều, ta bị mù sao?- Lăng Khiếu Dương khó giữ bình tĩnh mà tức giận, vẻ mặt xanh mét.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi đem bổn vương đặt ở đâu, trong mắt ngươi còn coi ta là vương gia sao, ngươi mặc dù là Bắc vương, nhưng cũng chỉ là do tiên hoàng ân huệ, hôm nay trong mắt ngươi không coi ai ra gì, dám coi rẻ hoàng quyền sao?.”
Tuấn nhan của Hoàng Bắc Thiên không có nửa điểm bối rối, thản nhiên nói: “Thần không dám coi rẻ hoàng quyền, trong lòng vẫn mang nặng ân nghĩa.
Vương gia muốn gia tăng tội làm cho thần khiếp sợ chăng”.
Hữu Hi cau mày, nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương, nàng có cảm giác giống như mình là thê tử bị hắn bắt được, hơn nữa cái gì coi rẻ hoàng quyền, trong tivi nói tội danh này là chém đầu, tâm lý quýnh lên, Hữu Hi vội vàng giải thích.
“Vương gia, ta…”
“Câm mồm!”- Hữu Hi vừa muốn nói cái gì đó, Lăng Khiếu Dương thịnh nộ quát một tiếng, nổi giận không thôi, sau khi rống lên kêu Hữu Hi im miệng, con ngươi đầy sắc huyết mới nhìn lại Hoàng Bắc Thiên, lạnh lùng nói: “Hoàng Bắc Thiên, bổn vương có chuyện cùng ngươi thương lượng, vào thư phòng!”.
“Vương gia, xin mời!”- Con ngươi đen của Lăng Khiếu Dương trừng mắt liếc nhìn Hữu Hi một cái, trao cho nàng cái nhìn cảnh cáo, xoay người rời đi, Hoàng Bắc Thiên thì trao cho Hữu Hi ánh mắt an ủi, rồi tùy ý rời đi.
Hữu Hi lo lắng không nguôi, nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng Vân San giữ nàng lại.
“Ngươi đừng đi, đi theo chỉ làm vương gia tức giận”.
“Nhưng… vương gia có trị tội Bắc Vương không? Có phải rất nghiêm trọng?”- Hữu Hi lo lắng nhìn theo thân ảnh hai nam nhân rời đi.
“Ngươi lại còn ngây thơ”- Vân San không biết là đang nói thật hay đang chế giễu.
“Nhìn không ra ngươi lại biết quan tâm người khác..
Tầm mắt Hữu Hi lúc này rơi trên người Vân San.
“Ngươi là ai?”
Vân San cau mày, nghi hoặc nhìn Hữu Hi.
“A? Như thế nào ngươi lại không nhận ra ta?”
“Oh..”- Chắc là người quen của Lãnh Dạ Hủy, nhưng bản thân nàng không phải Lãnh Dạ Hủy.
“Oh… trước đó ta bị bệnh quá nặng, qiên hết mọi việc, cho nên… không còn nhớ rõ nữa”.
“Sao? Ngươi quên hết tất cả sao?”- Vân San hoài nghi đánh giá Hữu Hi, mặt nghiêm lại hói: “Như vậy ngươi cũng quên chính mình giết chết tỷ tỷ sao? Nói cho ta biết, lúc đó tâm tình ngươi thế nào, như thế nào lại có thể hạ độc thủ với tỷ tỷ mình”
Hữu Hi nhíu mày nhìn Vân San, tức giận nói: “Sao? Ta giết chết tỷ tỷ mình, các ngươi có tận mắt thấy không?”
Vân San vẻ mặt căm ghét đánh giá Hữu Hi: “Là tỷ tỷ ngươi khi chết chính mình nói, chẳng lẽ lại là giả”.
“Cái gì?”- Trái tim Hữu Hi âm trầm xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn không cam lòng bị người ta chỉ trích, lấy hết dũng khó, cây ngay không sợ chết đứng phản bác nói: “Tỷ tỷ ta chính miệng nói? Ở đâu… ngươi nghe được nó ở đâu? Ngươi chính tai mình nghe được sao”.
“ta….
ta nghe người khác nói”- Vân San cứng miệng.
“Nghe người khác nói chính là không có chứng kiến, nghe người khác nói, rất ít khi là thực, xin lỗi, ta có việc, đi trước!”- Hữu Hi không đợi Vân San nói gì, xoay người rời đi, nàng không muốn mọi người dùng ánh mắt phán xét để nhìn nàng, xem nàng như kẻ sát nhân, nàng không tin, thân là muội muội sao lại giết tỷ tỷ mình, tuyệt đối không tin…
Vân San thua trắng trước Hữu Hi, nhất thời không nói được gì, thẳng đến khi Hữu Hi biến mất trước mắt, mới nghẹn nói ra một câu: “Ngươi….
ngươi đúng là vô lễ mà”
Hữu Hi mặc kệ nàng ta, trực tiếp rời đi.
Trong lòng lo lắng, không biết Lăng Khiếu Dương có việc gì mà nói chuyện với Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi lặng lẽ đứng trên con đường nhỏ cách không xa chỗ Hoàng Bắc Thiên, đến khi nhìn thấy thân ảnh đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên đi về, lúc này mới an tâm đi xuống, trở về chỗ ở của mình.
Đêm lặng lẽ hạ xuống, Hữu Hi dùng qua bữa tối, viết nhật ký, lúc này mới cởi áo nằm xuống.
Hôm nay đi nhiều như vậy thật là mỏi mệt.
Nằm trên giường, trong đầu lại nhớ đến Nhất Thần, nhưng mới