Đầu đau quá, kế phụ ra tay thật tàn nhẫn, thiếu chút nữa là lấy đi sinh mạng của nàng, đệ đệ của nàng chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhất là sau mỗi lần bị kế phụ hành hung.
Nàng cố gắng mở mắt nhìn rõ mọi thứ xung quanh chứng tỏ mình còn sống, nhưng những hình ảnh hiện lên cực kì cổ quái, xa lại.
Kì quái, Hữu Hi nhắm chặt mắt, vốn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhà của nàng không phải như thế, cả bệnh viện cũng chẳng có hình dạng như vậy, đây là nơi nào?
Trong đầu nàng một mảng mờ mịt, không hiểu gì cả!!
Hữu Hi muốn ngồi lên, để bản thân mình xác định rõ nơi này là đâu, thình lình một giọng nói trầm thấp cực kì sắc bén từ trong phòng vang lên.
“Rất tốt, ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy”.
Hữu Hi quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, trước mắt nàng là một nam nhân cực tuấn mỹ nhưng lại ẩn chứa sự quái dị.
Thân hình cao lớn cường tráng, ngũ quan xinh đẹp, dung nhan giống như được điêu khắc rất rỉ mỉ mà tạo thành, mái tóc đen dài dùng ngọc trâm quấn lại.
Hình như… hình như chỉ có trong phim cổ trang mới có, hắn đứng đó cách không xa cũng có mất người nam nữ ăn mặc cổ quái giống hắn….
nàng nằm mơ sao?
“Ngươi là ai? Đây là đâu vậy”- Đây là vấn đề mà Hữu Hi quan tâm nhất, tâm trí nàng hỗn loạn, không thể giải thích mình đang ở đâu.
“Giả ngây giả dạo”- Nam nhân nhẹ nhàng giẫu cợt, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy hận khí, vẻ mặt này nghĩa là gì… Hữu Hi dám chắc mình chư từng đắc tội với hắn.
Hữu Hi đột nhiên nhớ tới thân thể mình phát hiện nó không tài nào nhúc nhích được, nàng vội vàng nhìn xuống, tay chân đều bị trói chặt nằm trên chiếc giường gỗ, cả người quang lõa…
“Hã!!”- Hưu Hi thất kinh kêu lên một tiếng, làm cho nàng sực tỉnh dậy.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chẳng lẽ nàng gặp tên háo sắc, trong âm thanh mang theo nỗi hoảng sợ bất an hô lớn: “Tại sao lại trói ta, mau thả ra.”
Hưu Hi vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, những người trước mắt nàng đều cực kì cổ quái, cho nên Hữu Hi không phát hiện giọng nói của mình có chút không bình thường.
“Không… các người mau ra ngoài, mau đi ra ngoài” Hữu Hi nhắm mắt lại, cố gắng lừa dối bản thân mình, nàng cảm thấy rất xấu hổ.
“Ngươi không phải luôn chờ đợi tới giờ phút may mắn này sao?- Tên nam nhân như Sứ Giả Địa Ngục chậm rãi lên tiếng, sau đó Hữu Hi cảm giác thân thể nặng nề của hắn, trước mắt mình là một nam nhân, thân thể của hắn ở trên nàng.
Trái tim nàng hoảng sợ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, khó khăn lắm nàng mới mở miệng ra được: “Ngươi… ngươi muốn làm gì”.
“Ta muốn làm gì?”- Nam nhân nở nụ cười tà ác đôi mắt ngập tràn huyết lạnh.
“Ta muốn ngươi chuộc tội”.
“Chuộc tội”- Hữu Hi như rơi vào trạng thái mê mang, nàng không biết hắn đích xác đang nói cái cái gì.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta không nhận ra ngươi!”.
“Lãnh Dạ Hủy, ngươi đừng đóng kịch, hôm nay ta sẽ bắt ngươi phải chuộc tội, ngươi có chạy cũng không thoát”- Nam Nhân thô bạo nắm lấy Hữu