Rốt cuộc đi dạo đủ rồi, Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu dùng qua bữa tối, sớm đi nghỉ ngơi.
Chờ ngày mai qua đi, thì có thể hướng về phía Bắc mà đi, mang thoe Hữu Hi, mang theo hy vọng.
Sáng sớm, Hữu Hi tỉnh lại, xoa xoa hai mắt, nhìn căn phòng sạch sẽ, mới nhớ ra mình đang ở khách điếm.
Vương phủ, vĩnh biệt mày, tâm tình Hữu Hi trở nên rất tốt, không nhịn được cười nhẹ, thân đứng lên, tầm mặt nhẹ nhàng di chuyển, phát hiện trong phòng trưng bay rất nhiều đồ vật thượng hạng, bàn bát tiên.
Vật gì thế này? Hữu Hi đi tới, trên bàn đặt vật gì đó, Hữu Hi lại một lần nữa cảm động, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt chạm vào chúng, trái tim cảm thấy ấm áp.
Hôm qua cùng Hoàng Bắc Thiên đi dạo, mấy thứ này đều là những thứ nàng rất thích khi ở trên phố, trong đó có búp bê gỗ, mặt nạ, túi tiền, món đồ chơi nhỏ hắn, khoan đã ngay cả thứ đồ chơi như vậy hắn cũng nhớ rất rõ ràng.
…
Sau khi rửa mặt thì nghe Thiếu Cửu nói Hoàng Bắc Thiên đã vào cung tham gia tiệc rượu chào mừng sứ thần.
Hữu Hi rãnh rỗi không có việc gì làm liền đi một vòng bên ngoài, ngước mắt đã thấy là giữa trưa, vội vàng trở về khách điếm, uể oải trở về phòng mình, cúi đầu đẩy cửa đi vào, cảm giác trong phòng có điểm kì lạ, Hữu Hi ngẩng lên nhìn.
Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang ngồi kế bàn bát tiên, ngón tay thon dài của hắn đem cái trống lắc ra chơi đùa.
“Vương gia…”- Hữu Hi không nhịn được kinh hô.
“Nhìn thấy ta sao lại giật mình như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chậm rãi đứng lên, con ngươi đem âm trầm, sâu thẳm không thể đoán được.
“Ngươi tới đây làm gì?”- Hữu Hi không nhịn được lui về sau, ánh mắt mang theo sự cấm cản không muốn Lăng Khiếu Dương tiến tới.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh đi về phía trước từng bước một, thân hình cao lớn của hắn làm cho Hữu Hi có cảm giác mình bị áp chế.
“Ngươi chuẩn bị đi, ta chỉ đến đây đưa lễ vật tiễn ngươi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, bạc môi cong lên lãnh đạm cười khiến người khác lạnh sống lưng.
“Mời ngươi đi ra khỏi đây ngay lập tức, ta không cần lễ vật của ngươi!.
”- Lăng Khiếu Dương đi đến, làm cho trái tim của Hữu Hi vừa bối rối vừa bất an.
“Lễ vật này nhất định phải đưa, nó rất đặc biệt, ngươi không xem sẽ hối hận!”- Thân thể Lăng Khiếu Dương mang theo sự chèn ép vô hình, hắn đã đến gần Hữu Hi, thanh âm lạnh lùng mê mị, âm trầm.
“Ngươi đi đi!”- Hữu Hi chặn lại, con ngươi hoảng sợ nhìn vẻ mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương từ trong lòng móc ra một sổ tay nhỏ, quơ quơ trước mặt Hữu Hi, sau đó nắm lấy tay Hữu Hi, đem nó bỏ vào tay nàng.
“Thật phải đi sao?”- môi Lăng Khiếu Dương dừng lại bên tai Hữu Hi nói nhỏ: “Ngươi biết không, hoàng đế Tây La Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, hiện giờ vẫn chưa có hoàng hậu”
Lăng Khiếu Dương vừa đến