Lúc phát hiện ra thi thể thì Khai mama đã tắt thở, chắc là đã chết từ đêm qua.
Nguyên nhân dẫn đến cái chết có rất nhiều.
Hữu Hi không chết, bà ta sợ chuyện này bại lộ sẽ chết càng thê thảm hơn, cho nên đã tự kết liễu đời mình để bảo toàn thi thể.
Hoặc là bị chủ mưu uy hiếp mà tự sát, dĩ nhiên còn một khả năng nữa là do chính chủ mưu giết.
Nhưng chủ mưu là ai? Hắn tiến vào phòng giam, cửa từ từ mở ra.
Lăng Khiếu Dương không thèm suy nghĩ nữa, hắn đã có cách.
Con ngươi đen trở nên sâu thẳm và âm u, không nhìn ra được hắn đáng nghĩ cái gì, phất tay ra hiệu cho người đem thi thể Khai mama đi xử lý, tiện thể báo cho người nhà đem xác về, cấp vài ngân lượng để xoa dịu.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Khiếu Dương và thuộc hạ trung thành nhất, Cao Mạc lên tiếng nói ra suy nghĩ của chính mình: “Vương gia, thoạt nhìn chuyện này thật kỳ quặc” ngay cả Hữu Hi đang trở thành mối hiềm nghi lớn nhất, nhưng vẫn có điểm rất kỳ lại.
Lăng Khiếu Dương nâng tay, ngăn Cao mạc nói xong: “Ta tự có chủ ý, ngươi đi xem Bắc Vương thế nào, báo cho hắn, bổn vương muốn triệu kiến hắn”
“Vâng ạ!”- Trong giọng nói của Cao Mạc lộ ra do dự cùng nghi hoặc, chắp tay, đi trước.
Lăng Khiếu Dương xoay người rời khỏi phòng giam của Khai mama, đoàn người đi phía sau chỉ biết làm theo, không hề đoán được Lăng Khiếu Dương đang suy nghĩ gì.
Hai mắt Lăng Khiếu Dương âm trầm, nội tâm lại đang tính toán gì đó.
….
Đại Lao.
Hữu Hi cuộn mình lại trên đống rơm, cả người phát lạnh, quần áo ẩm ướt vẫn còn lưu lại nước, gió thổi qua làm nàng phát run.
Tiếng chốt cửa phòng giam mở ra, Hữu Hi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Chứng kiến vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Khiếu Dương, theo sau còn có mấy người hộ vệ đeo đao bên hông.
Hắn tới làm gì nữa đây?.
Hai tay Hữu Hi chống đỡ lấy thân thể, bất an nhìn Lăng Khiếu Dương, không biết là vì sợ hãi hay vì lạnh mà run rẩy.
“Đem nàng trói lên”- Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương đứng đó, trần ngập sự vô tình.
“Không, Lăng Khiếu Dương ngươi là tên hỗn đản, ngươi muốn làm gì, ta nói rồi, mọi việc không phải do ta làm, sao ngươi còn muốn trói ta?”- Hữu Hi phẫn nộ nhìn gương mặt tựa ác ma của Lăng Khiếu Dương.
“ Ngươi không phải nói Khai mama đã mật mưu với người khác sao? mau nói ra”- Lăng Khiếu Dương cao cao thượng thượng bao quát nhìn Hữu Hi.
“Ta không nhận ra người đó là ai chỉ biết là một nam nhân”- Hữu Hi hoàng sợ nói, đêm đó Khai nana nói chuyện với một nam nhân có giọng nói rất lạ.
Lăng Khiếu Dương khẳng định nói: “Nói dối, ngươi muốn trả thù bổn vương, mua thuốc đưa cho Khai mama hạ độc mẫu phi”.
“Ta không có”
“Đem nàng trói lên, buộc nàng phải nói nam nhân kia là ai”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn mà ra lệnh, không hề muốn nghe Hữu Hi giải thích.
Hai người hộ vệ tiến lên, thô lỗ kéo nàng đứng dậy, đem nàng trói lên cây thập tự giá bên cạnh, tay và chân bị khóa lại.
“Lăng Khiếu Dương đầu ngươi chẳng lẽ không phân biệt được đúng sai sao, ngươi là đồ ngốc”- Hữu Hi như bị đóng đinh trên cây thập tự giá, trong lòng sợ hãi không nguôi
“Dụng hình cho ta”- Ngũ quan tuấn mỹ của Lăng Khiếu Dương toát lên vẻ dữ tợn, sắc mặt tàn nhẫn.
Hữu Hi sợ hãi nói không nên lời, con người hoàng sợ nhìn vẻ mặt ghê tởm của Lăng Khiếu Dương, người hộ vệ tay cầm roi hướng về phía nàng.
Lăng Khiếu Dương ngồi xuống trước bàn cách đó không xa, vẻ mặt trấn tĩnh lãnh khốc, hai tròng mắt nhìn đi nơi khác, quát lạnh một tiếng: “Đánh”
Vừa ra lệnh, roi trong tay hộ vệ vung lên hướng tới Hữu Hi mà đánh, Hữu Hi cả kinh hai mắt nhắm nghiền.
Ba một tiếng, roi rơi xuống người, da thịt bong ra, đau đớn chết lặng đi, run rẩy.
Hữu Hi đau đớn thét lên, cả người toát mồ hôi lạnh, mở mắt nhìn mọi thứ, nhưng lại chứng kiến roi thứ hai hạ xuống.
“A”- Hữu Hi thống khổ kêu to, quần áo bị quất nát, lộ ra vết roi đỏ ửng như máu.
“Bắc Vương đến”.
Ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh xé gió.
Hai nắm tay Lăng Khiếu Dương từ từ buông lỏng, vương tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phong thái nhàn nhã.
Hộ vệ cầm roi không có lệnh không dám ngừng lại, giơ tay lên, tiếp tục chấp hành lệnh.
Hoàng Bắc Thiên đi đến, chứng kiến thân thể tiền tụy của Hữu Hi, tức giận hét lớn: “Dừng tay”.
Gương mặt khí phách của hắn tái nợt, đôi môi khô nứt, đi lên, cướp lấy roi trong tay hộ vệ, vô tìm làm vết thương rách ra, không khỏi cau mày.
Nhìn ánh mắt sợ hãi của Hữu Hi, trên thân thể là vết roi lưu lại, đau lòng, quay đầu, tức giận hướng về Lăng Khiếu Dương quát: “Thả nàng ra”.
“Bắc Vương huynh, bổn vương bất quá chỉ là đang thẩm tra tù nhân, chỉ mới sử dụng roi hình nho nhỏ mà thôi, không cần kích động như vậy”- Lăng Khiếu Dương cười nhẹ, ánh mắt đảo qua các loại hình cụ, lời nói khách khí, nhưng nồng đậm ý tứ cảnh cáo.
“Hoàng Bắc Thiên”- Hữu Hi đau đớn cay mày, cúi đầu la tên hắn, hắn không có việc gì, mặc dù có chút ốm đi, nhưng lại có thể nhìn thấy hắn đứng trước mặt là nàng an tầm rồi.
“Thả nàng, thả nàng ra”- Trái tim Hoàng Bắc Thiên như bị một trùy quất vào rất thống khổ, hận chính mình quyền thế không đủ lớn, hận mình không cách nào bảo vệ Hữu Hi.
“ Ngươi biết mình nên làm thế nào mà”- Lăng Khiếu Dương bình tĩnh nói, nhưng trong đầu lại quay cuồng hình ảnh Hữu Hi cuồng Hoàng Bắc Thiên thân thiết, hận không thể đảo ngược thời gian, nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hoàng Bắc Thiên cắn răng, nhíu mày, nhìn tình trạng thảm hại của Hữu Hi, trái tim co rút đau đớn: “Được, năm ngày sau, thứ vương gia muốn ta sẽ mang lên”
Năm ngày? Lâu như vậy sao? Lăng Khiếu Dương hừ nhẹ, vẻ mặt không đồng ý.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nhìn Lăng Khiếu Dương nói: “Đường xá xa xôi, phải phái người đưa tin”.
Lăng Khiếu Dương đứng lên, đi đến gần Hoàng Bắc Thiên: “Được, bổn vương cam đoan sẽ không dùng hình đối với nàng, chờ đợi tin tốt của ngươi”
“Lăng Khiếu Dương ngươi hèn hạ”- Hữu Hi đau đớn, hỏa giận bốc lên, hận muốn giết chết Lăng Khiếu Dương, hắn dùng roi đánh nàng, bất quá là muốn Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy thảm cảnh của nàng mà mềm lòng, Hoàng Bắc Thiên vì lo lắng, không đành lòng để nàng chịu khổ chắc chắn sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.
Trong mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên tia bực mình: “Bắc Vương huynh còn ở đây làm gì, thời gian hiện giờ rất quý giá”
Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt tràn đầy mô hôi lạnh của Hữu Hi, trên đó còn có vết thương, lòng như bị xé nát ra từng mảnh.
Hắn mím chặt môi, muốn cùng Hữu Hui nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Chỉ nhìn cặp mắt của Hữu Hi hàm chứa rất nhiều lời nói cùng suy nghĩ.
Không nói gì thống khổ xoay người, buộc chính mình không nhìn tới Hữu Hi, nhanh chóng bỏ đi.
Vội vàng đi nhanh như vậy….
Hữu Hi nhìn theo bóng lưng của Hoàng Bắc Thiên, trái tim mang theo loại cảm giác kỳ lạ “rung động”
“Hắn đối với ngươi đúng là tình sâu ý nặng”- Gương mặt Lăng Khiếu Dương đứng trước mặt Hữu Hi, chặn lại tầm mắt của nàng nhìn Hoàng Bắc Thiên.
Tình sâu ý nặng? Hoàng Bắc Thiên? Lời nói của Lăng Khiếu Dương làm cho trái tim Hữu Hi nhói đau một chút, nàng không muốn nghĩ, cáng không dám nghĩ quá xa.
Hữu Hi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt ghê tởm của Lăng Khiếu Dương, hận hắn, nàng hận hắn vô sỉ, hèn hạ, hận hắn mọi thứ.
Tay Lăng Khiếu Dương nắm lấy mặt Hữu Hi, buộc đầu của nàng quay qua nhìn.
“Đừng ngu ngốc mà vọng tưởng, ngươi chỉ có thể ở lại bên người ta, làm vật cho ta chơi đùa, ngươi và hắn vĩnh viễn đừng có suy nghĩ có thể cùng nhau”.
Cùng Hoàng Bắc Thiên sao?
Nàng nghĩ tới sao.
Nàng luôn nghĩ cách trở về hiện đại, trở về bên Nhất Thần.
Đối với Hoàng Bắc Thiên nàng chưa bao giờ dám suy nghĩ, trái tim bắt đầu rối loạn.
Lời nói của Lăng Khiếu Dương khơi dậy trong trái Hữu Hi tần tầng lớp sóng lớn, kinh ngạc không nói nên lời, chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Lăng Khiếu Dương túm lấy tóc Hữu Hi, bạc môi âm trầm hung hăng hôn vào môi Hữu Hi, nàng càng cự tuyệt thì hắn lại càng hôn sâu hơn.
Gắn bó tương chạm, Hữu Hi nếm được mùi máu tươi trong miệng mình.
Hữu Hi không hề phản kháng, làm cho Lăng Khiếu Dương buông lỏng nàng ra, lưỡi quét trên đôi môi cánh hoa của nàng, lạnh nhạt nói: “Mùi vị của ngươi vẫn chẳng khác gì cả”
Hắn cắn môi đến đau đớn, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Người cai ngục cời khóa cho nàng khỏi cây thập tự giá.
Hữu Hi đau đớn ngã ngồi trên mặt đất, trái tim lâm vào mê sảng.
Lăng Khiếu Dương đi ra đại lao, trong lòng có chút hờn dỗi, đầu óc hiện lên vết thương trên người Hữu Hi, cùng ánh mắt của Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi nhìn nhau.
Tâm lý rất không thoải mái.
Một ngày trôi qua, đêm buông xuống, ánh nắng chiều chiếu xuống làm mặt đất một mảnh vàng óng ánh.
Chính là rất đẹp, nhưng Lăng Khiếu Dương lại vô