Nhưng Đỗ Minh Nguyệt biết mình không thể từ bỏ nhanh như vậy, móng tay cô đâm thật sâu vào lòng bàn tay, sau đó, cô hơi nâng chân lên, tàn nhẫn đá vào hạ thân của La Nghĩa.
La Nghĩa la lên một tiếng đau đớn, lập tức thả cô ra.
“Con đàn bà thối tha, mày dám đá tao!”
Tóc Đỗ Minh Nguyệt dính bết trên mặt, cô đã lạnh đến phát run, nhưng trong cơ thể vẫn cảm thấy nóng rực.
Cô nhìn mấy mảnh kính vỡ rớt dưới đất, cúi người nhặt lên.
“Mày đừng qua đây, mày dám qua đây tao sẽ giết mày!” Ánh mắt của cô rất kiên định, dường như muốn liều mạng với anh ta.
Nhìn mảnh kính vỡ trên tay cô, La Nghĩa cười phá lên.
“Mày cảm thấy bây giờ mày có thể phản kháng à?”
Cơ thể Đỗ Minh Nguyệt run lên, sau đó, cô đặt mảnh thủy tinh kia lên cổ tay mình.
“Tao không thể phản kháng, nhưng nếu mày nhất định muốn làm như vậy, tao sẽ chết cho mày xem!”
La Nghĩa không nghĩ Đỗ Minh Nguyệt lại mạnh mẽ như vậy, nhưng anh ta không thèm quan tâm sự sống chết của cô.
Anh ta lạnh lùng cười, tựa như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình vậy.
“Mày cảm thấy tao có quan tâm mày sống hay chết không? Tao đã giết Lâm Đạt thì còn sợ trên đầu nhiều thêm một cái tội chắc? Có ngon thì mày chết đi tao xem nào!”
Đỗ Minh Nguyệt cắn môi, sau đó mạnh tay rạch xuống, máu tươi lập tức túa ra.
Nước và máu hòa lẫn vào nhau, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô cũng cười, cười đến là càn rỡ: “Cho dù tao có làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Nói xong câu đó, thân thể cô hơi run lên, phải lui về phía sau một bước mới miễn cưỡng đứng vững.
La Nghĩa nhìn dòng máu đỏ tươi kia, ý xấu trong lòng cũng lặn mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt phẫn nộ nhìn cô chằm chằm.
“Đỗ Minh Nguyệt, mày cũng khí phách quá nhỉ, để tao xem mày làm sao chết trước mặt tao nào.”
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng không ổn.
Cô nghĩ mình thật sự sắp chết rồi, mí mắt nặng trĩu, thế nhưng trong đầu lại tràn đầy hình ảnh một người.
Đó chính là Lâm Hoàng Phong, anh ngang ngược và tùy hứng, không biết từ lúc nào anh đã chiếm trọn lấy trái tim cô.
Cô dần không chịu nổi, lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh ồn ào huyên náo, sau đó cửa bị đá văng ra.
“Minh Nguyệt!”
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, cô mỉm cười nhắm hai mắt lại.
La Nghĩa thấy Lâm Hoàng Phong xuất hiện, cảm giác sợ hãi khi bị chi phối lại dâng lên.
Lâm Hoàng Phong tàn nhẫn đạp vào ngực anh ta một cái, giận dữ hét lên: “Bắt anh ta lại cho tôi!”
Sau đó, anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, máu tươi hòa với nước lạnh, khiến người ta nhìn mà giật cả mình.
Tiêu Hồng Quang còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lâm Hoàng Phong rời đi như một cơn gió.
Anh thấy quần áo của Đỗ Minh Nguyệt bị xé rách, hai nắm đấm siết chặt lại, anh cởi áo khoác xuống khoác lên người cô.
Sau đó giẫm mạnh chân ga, chạy về phía bệnh viện.
Đến nơi, anh ôm Đỗ Minh Nguyệt vào sảnh lớn của bệnh viện, hoàn toàn không còn hăng hái như mọi ngày.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh tới, thấy vết thương trên cổ tay Đỗ Minh Nguyệt, vội vàng đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mà trên người Lâm Hoàng Phong cũng dính đầy máu tươi.
Anh ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, hai tay che mặt.
Sau đó, điện thoại của anh reo lên, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi tắt máy.
Hoắc Minh Vân bị ngắt máy, rất sốt ruột.
Nước mắt lại tụ đầy trong hốc mắt, nhìn vào có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
“Hu hu hu, Lâm Hoàng Phong không nhận điện thoại của tôi, làm sao bây giờ?” Hoắc Minh Vân không biết phải làm sao.
Rõ ràng không muốn khóc, nhất là trước mặt Trương Văn Thành, nhưng chỉ cần nghĩ tới Minh Nguyệt xảy ra chuyện, trong lòng cô đã thấy khổ sở muốn chết.
Trương Văn Thành không ngờ cô gái này thích khóc đến vậy, khóc suốt từ lúc trên xe cho đến