Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt nghe được rằng bệnh của Minh Tiêu có thể chữa khỏi, trên mặt lập tức lộ ra vui vẻ.
Cô kích động cầm lấy tay anh, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng trở nên có sức sống hơn nhiều, cô hỏi: "Những gì anh nói là thật sao? Có thể chữa khỏi bệnh cho Minh Tiêu được sao?”
Thấy cô kích động như vậy, Lâm Hoàng Phong khẽ sờ nhẹ cái mũi của cô.
“Đương nhiên là anh nói thật rồi!” Trong giọng nói anh mang theo một tia cưng chiều.
“Vậy thì trị liệu đi, em có thể đi cùng thằng bé!”
Lâm Hoàng Phong tất nhiên không muốn cô đi, nếu cô đi rồi, như vậy trong phòng sẽ chỉ còn trống lại một chiếc gối mà không ai nằm cạnh.
“Em không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị hết rồi, họ sẽ chăm sóc tốt cho Minh Tiêu.”
Đỗ Minh Nguyệt biết rõ, Lâm Hoàng Phong làm việc là đáng tin cậy nhất.
Cô nhẹ gật đầu và không đề cập gì đến việc đi nước Mỹ nữa.
Ngay sau khi vừa nói ra chuyện này, Lâm Hoàng Phong đã ngay lập tức gọi người đi xử lí vào hôm sau.
Yến Thanh Nhàn biết Minh Tiêu phải đến nước Mỹ để trị liệu, suy nghĩ một hồi, bà cảm thấy chính mình ở lại nơi này cũng không tiện cho kham.
“Mẹ nghĩ, mẹ sẽ đi cùng Minh Tiêu, trên đường có thể tiện để chăm sóc giúp đỡ!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe xong, biểu tình trên mặt có chút không mong muốn, hai mẹ con cô vất vả lắm mới có thể được đoàn tụ bên nhau, cớ sao bây giờ lại phải tách ra.
“Mẹ, một mình mẹ con có chút không yên tâm!” Trong ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt tràn đầy lo lắng.
Yến Thanh Nhàn vỗ nhẹ tay cô: “Minh Tiêu đi một mình con không lo sao? Bệnh của thằng bé suy cho cùng chính là do thiếu cảm giác an toàn mà tạo thành, nếu không có người quen bên cạnh, thằng bé sẽ rất sợ hãi”
Bà nói đúng, tình trạng bệnh của Minh Tiêu quả thật là như vậy, cô suy nghĩ, còn muốn nói gì đó, lại bị Yến Thanh Nhàn cắt ngang.
“Con đừng lo lắng quá cho mẹ, không phải vẫn còn có Lâm Hoàng Phong sao, mẹ tin, cậu ấy sẽ bảo vệ chúng ta thật tốt!”
“Mẹ.”
Yến Thanh Nhàn thấy dáng vẻ này của cô, bà không khỏi bật cười: “Đây là làm sao vậy? Mẹ sẽ sống sót trở về mà.”
Đỗ Minh nguyệt biết cô không thể khuyên được bà, vậy nên cô đành không khiến bà thêm khó xử nữa.
“Vậy mẹ nhớ hãy chăm sóc tốt cho bản thân ở đó nhé, con sẽ đến thăm hai người!”
“Được rồi, sẽ tốt mà, lần sau nhớ mang cho mẹ một đứa cháu trai!” Yến Thanh Nhàn vẻ mặt ẩn ý nói.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ ửng mặt lên, lộ ra một bộ dáng như thiếu nữ thẹn thùng.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!”
Yến Thanh Nhàn sao có thể không rõ cô suy nghĩ gì, với tư cách là mẹ cô, là người lớn tuổi hơn cô, cũng phải nên góp ý một chút.
“Con gái à, Hoàng Phong là người đáng để dựa vào, cậu ấy khác với Hồ Đức Huy.” Nói xong, bà khẽ đặt tay lên ngực trái:
"Trái tim này, chính là dùng để yêu, nếu nó tồn tại chỉ để đập thì thật quá nhàm chán.”
Lời này của Yến Thanh Nhàn khiến Đỗ Minh Nguyệt xúc động vô cùng, mẹ nói đúng, nếu cứ trì trệ vì sợ bị thương, chung quy sẽ quy định phạm vi hoạt động.
“Mẹ, con đã biết!”
Yến Thanh Nhàn không nói quá nhiều, có một số việc, vẫn nên phải tự mình nhận thức.
Chờ sau khi Lâm Hoàng Phong đã làm tốt hết mọi chuyện, cô mới biết được Yến Thanh Nhàn cũng muốn đi.
Nếu đó là quyết định của bà, Lâm Hoàng Phong cũng chẳng tiện hỏi đến, anh chỉ đơn giản là tăng thêm số người bảo vệ.
Vì để bảo đảm việc họ có thể thuận lợi qua Mỹ, sau khi rời đi, trong mắt Đỗ Minh Nguyệt chỉ tràn đầy nước mắt, hiển nhiên là cô không bằng lòng.
Vẻ mặt Yến Thanh Nhàn bất đắc dĩ mà lau sạch đi nước mắt cô, bà nói: “Con sao vậy, cũng đâu phải là chúng ta sẽ không gặp lại nhau mà, đứa trẻ ngốc này!”
Đỗ Minh Nguyệt nức nở: “Con chỉ không muốn mẹ đi thôi mà, không được thì thôi, còn không cho con khóc!”
Yến Thanh Nhàn biết rõ tính cô, bà cũng rất nhớ cô, chỉ là, bà không tiện để ở lại đây.
“Đứa trẻ ngốc, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ cũng sẽ hạnh phúc!”
Sau khi nói xong, bà hướng nhìn Lâm Hoàng Phong đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt bà nghiêm túc nói: "Nếu con gái tôi chịu bất cứ ủy khuất gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Sau khi Lâm