Trần Như Ngọc nghe cô nói vậy thì lập tức cong khóe môi cười: “Cô vẫn chưa biết tôi là ai sao? Tôi là thư ký của phó tổng giám đốc, chỗ văn kiện đấy, cứ giao cho tôi là được!”
“Cô chẳng qua chỉ là thư ký của phó tổng giám đốc thôi mà? Liên quan gì đến chủ tịch, thư ký của chủ tịch Lâm là Tiêu Hồng Quang.” Đỗ Minh Nguyệt vẫn ngoan cố không chịu đưa cho cô ta.
Cô không thích cô gái này, kể từ lúc bắt đầu xuất hiện, cô ta đã giống như nữ chủ nhân của nơi này, cảm giác như vậy, khiến cô rất không thoải mái.
Trần Như Ngọc thấy cô gái trước mắt cứ một mực chống lại mệnh lệnh của cô ta, trong lòng phút chốc sinh ra chút phật ý với cô.
“Cô có ý gì hả? Cô chẳng qua chỉ là cọng hành lá không hơn không kém, thế mà còn dám lên tiếng dạy dỗ tôi!”
Đỗ Minh Nguyệt còn chưa kịp phản bác lại, cô đã thấy Tiêu Hồng Quang đang đi đến.
Trông thấy khẩu khí của hai người có chút không thích hợp, xung quanh lại tràn đầy mùi thuốc súng, vì để tránh cho chiến tranh xuất hiện, anh ta nhanh chóng tiến lên phía trước.
“Cô Đỗ, sao cô lại tới đây?”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Tiêu Hồng Quang, đột nhiên cô không muốn nán lại đây thêm chút nào, vì thế, cô đã cầm văn kiện đưa cho anh ta.
“Đây là văn kiện mà giám đốc Trình nhờ tôi đến gửi, không làm phiền mọi người nữa!” Cô khẽ nở nụ cười, trông lịch thiệp mà lại xa cách.
Tiêu Hồng Quang thấy dáng vẻ này của cô, anh ta thầm nghĩ, xong rồi, cô nhất định là đã tức giận.
Trần Như Ngọc trong lòng càng nghĩ càng tức giận, cô ta không nhịn được mà hỏi: “Thư ký Tiêu, cô gái đó là ai? Sao lại kiêu ngạo đến vậy?”
Tiêu Hồng Quang ho khan một tiếng, anh ta là cấp dưới của ông chủ, trong khi Đỗ Minh Nguyệt lại là vợ của ông chủ, anh ta đương nhiên sẽ hướng về phía của Đỗ Minh Nguyệt.
“Tại sao thư ký Trần lại ở đây? Tôi nhớ, chủ tịch Lâm đã từng nói qua, rằng anh ấy không thích ở cùng người khác lĩnh vực với mình, đặc biệt là người ngoài!”
Tiêu Hồng Quang không trả lời vấn đề của cô ta, ngược lại, anh ta nói lái sang một điều khác.
Trần Như Ngọc vừa nghe xong, cô ta lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi thấy anh ấy ngủ ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh, nên tôi mới vào đây.”
Đúng lúc này, Lâm Hoàng Phong đang nằm trên sô pha đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy hai người, anh hỏi: “Các người ở đây làm gì?”
Trần Như Ngọc thấy Lâm Hoàng Phong tỉnh dậy, cô ta nhanh chóng tiến lên đỡ anh: “Hoàng Phong, anh tỉnh rồi sao?”
Lâm Hoàng Phong điềm nhiên gỡ cánh tay mình ra khỏi tay của Trần Như Ngọc, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cô ta, anh nói: “Tôi đã nói, ở công ty, phải gọi tôi là chủ tịch Lâm, quan hệ giữa tôi và cô Trần, dường như cũng không thân thiết đến vậy!”
Trần Như Ngọc bị anh nói một hồi, biểu tình trên mặt cũng đã có chút vặn vẹo: “Hoàng Phong, có phải anh còn đang trách em không?”
Lâm Hoàng Phong không muốn thêm phí lời cùng cô ta, vì thế, anh lập tức đứng dậy, cầm lấy áo khoác vest mặc lên người.
Sau khi làm xong một loạt, anh quay đầu thờ ơ nhìn Trần Như Ngọc: “Xem ra cô Trần đây là không hiểu tiếng người, như vậy, cô sẽ bị trừ lương, còn nữa, đừng bao giờ bước chân vào nơi này.”
Nói xong những lời này, Lâm Hoàng Phong mới sải bước dài tiến vào văn phòng.
Tiêu Hồng Quang theo sau cùng tiến vào, Lâm Hoàng Phong đang chuẩn bị rửa mặt, chợt trông thấy Tiêu Hồng Quang cũng đi theo.
“Sao vậy? Có việc gì sao?” Anh ấn nhẹ giữa mi tâm.
Tiêu Hồng Quang cầm văn kiện trong tay rồi đặt lên bàn, sau đó anh ta lên tiếng: “Đây là văn kiện mà cô Đỗ đã đến đưa, cô ấy nói là đưa cho ngài xem!”
“Minh Nguyệt? Minh Nguyệt đã đến đây?”
Tiêu Hồng Quang nhẹ gật đầu: “Dường như còn có cãi vã cùng thư ký Trần, trông vô cùng khó chịu!”
Lâm Hoàng Phong trầm tư một hồi, sau đó, anh nhẹ gật đầu, đáp: “Tôi đã biết, anh ra ngoài trước đi!”
Tiêu Hồng Quang không nhiều lời, anh ta đóng cửa văn phòng ngay sau đó.
Đỗ Minh Nguyệt trở lại trong văn phòng, nghiến răng nghiến lợi xé nát hết đống giấy vụn trên bàn làm việc.
“Đàn ông quả nhiên chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, tình cũ vừa quay lại, ngay đến nhà cũng không trở về, rồi coi tôi như cái gì, thế thân chắc?”
Dư Hồng Thu nhìn hành động bạo lực vì tức