Lâm Chí Khanh nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đi vào phòng làm việc của bà chủ Lâm, ông ta lập tức bật người đứng lên kéo Lâm Hiên Hữu đi vào một căn phòng khác.
Chuyện vừa xảy ra khiến Lâm Hiên Hữu vẫn còn tức giận, căn bản không thèm để ý đến ba mình, anh ta hất tay ra, quát: "Ông buông tay ra đi!"
Đương nhiên Lâm Chí Khanh biết suy nghĩ của con trai mình, nhìn thấy nó như vậy cũng đau lòng.
"Con ngoan, hôm nay con chịu khổ rồi, con yên tâm, Lâm Hoàng Phong không phách lối được bao lâu nữa đâu!"
Lâm Hiên Hữu nghe ba nói như vậy, sắc mặt mới tốt lên được một chút.
"Ba, ba nghĩ xem chúng ta có thể hạ được Lâm Hoàng Phong không, nhìn thấy bà nội thiên vị như vậy, con thật sự không chịu nổi!"
Lâm Chí Khanh trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Đương nhiên là có thể, con cứ nghe lời ba, ba là ba của con, làm sao có thể hại con được chứ."
Sau khi nói xong, ông ta tiếp tục nói: "Dù sao thì bà nội cũng không phải là người sinh ra chúng ta.
Con nghĩ xem, ba cũng chỉ là con ngoài giá thú của ông nội, thì làm sao bà nội có thể để chúng ta vào mắt?"
Thì ra Lâm Chí Khanh không phải con ruột của bà chủ Lâm, ông ta luôn thèm muốn tài sản của nhà họ Lâm, nếu có được những thứ này, đối phó với Lâm Hoàng Phong sẽ không còn là vấn đề.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà bà chủ Lâm luôn chèn ép bọn họ.
Lâm Hiên Hữu thấy ba mình nói rất đúng, vì thế cũng bình tĩnh lại.
"Vậy ba nói xem, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lâm Hiên Hữu hỏi.
Trong lòng Lâm Chí Khanh đã có kế hoạch từ lâu rồi, chẳng qua bây giờ chưa thích hợp để nói ra.
"Bây giờ chưa phải lúc, bà nội con cũng không thể thiên vị mãi được đâu.
Chỉ cần ở công ty con tiếp tục gây xích mích chia rẽ Lâm Hoàng Phong với thành viên hội đồng quản trị, còn những chuyện sau đó cứ để ba lo!"
Lâm Hiên Hữu nghe như vậy lập tức gật đầu: "Ba yên tâm, đám người trong công ty đã bất mãn với anh ta từ lâu rồi."
Lâm Chí Khanh vỗ vỗ bả vai anh ta, vui mừng nói: "Làm tốt lắm, đúng là đứa trẻ ngoan, ba sẽ không để con chịu uất ức.”
Lâm Hiên Hữu siết chặt nắm tay, Lâm Hoàng Phong, một ngày nào đó tôi muốn nhìn thấy anh như một con chó nằm úp trước mặt tôi cầu xin tôi tha thứ.
Lâm Hoàng Phong được bà chủ Lâm gọi vào phòng làm việc.
Ở trong phòng, sắc mặt của bà chủ Lâm có chút không tốt.
"Lúc sáng bà nghe nói cháu cãi nhau với đám người hội đồng quản trị?"
Tin tức của bà chủ Lâm thật sự rất nhanh, chỉ mất vài tiếng là đã biết tất cả mọi chuyện.
"Bà nội, chuyện này cháu có thể giải thích!"
Bà chủ Lâm phất phất tay, nói: "Không cần giải thích, chuyện này bà cũng biết từ lâu rồi, cho dù đám người kia có sai thì cháu cũng không nên cãi nhau với bọn họ!"
Lâm Hoàng Phong cúi đầu, cần thận lắng nghe, bà chủ Lâm là người duy nhất mà anh tôn trọng.
"Đúng, là cháu đã không suy nghĩ chu đáo."
Bà chủ Lâm thở dài, mấy năm gần đây, bà ta cảm thấy sức khỏe mình không còn tốt nữa, đôi khi còn bị giật mình lúc nửa đêm.
Thứ mà bà ta không thể buông bỏ nhất chính là tập đoàn Lâm thị, bởi vì đó là cơ nghiệp mà chồng bà ta từng bước gây dựng nên.
Bà ta vẫn luôn đề phòng Lâm Chí Khanh, nhưng không ngờ rằng ông ta lại để con trai của mình vào công ty.
Những thành viên hội đồng quản trị cũng như diều gặp gió, đã không còn mấy người trung thành với bà ta nữa rồi.
"Cháu không nên xem thường chuyện này, suy cho cùng thì người của hội đồng quản trị vẫn nắm cổ phần công ty trong tay, bọn họ quan tâm lợi ích cũng là chuyện đương nhiên.
Mặc dù bà là người giữ cổ phần nhiều nhất của tập đoàn Lâm thị, nhưng nếu bọn họ hợp lực lại, bà cũng không giúp được cháu!"
Lâm Hoàng Phong im lặng lắng nghe, tỏ ra khiêm nhường, nhưng bà chủ Lâm biết rất rõ, đứa trẻ này rất ngang bướng và đầy mưu kế, bà ta sợ đây cũng chính là nhược điểm của anh.
"Được rồi, chuyện gì xảy ra với Trần Như Ngọc vậy?" Bà nội hỏi.
Chuyện của Trần Như Ngọc, không