Dường như hai mươi năm qua cô sống như một gã đàn ông, đây là lần đầu tiên mặc váy.
Nhà tạo mẫu chọn cho cô một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, khoe hai chân dài trơn bóng.
Mái tóc dài uốn sóng buông xõa hờ hững trên vai, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh như câu hồn người, chiếc mũi nhỏ và cao, đôi môi anh đào hồng hào và mềm mại.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó mỉm cười gật đầu: “Cũng được.
”
Đỗ Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhà tạo mẫu lại càng nhẹ nhõm hơn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoàng Phong dẫn theo một người phụ nữ, họ sợ rằng mình tạo mẫu như thế sẽ khiến Lâm Hoàng Phong không hài lòng.
Cũng may mắn là ngoại hình của Đỗ Minh Nguyệt cũng thực sự tốt, giống như một viên ngọc trai phủ đầy bụi, chỉ cần ăn mặc một chút là cô đã trở nên chói mắt.
“Đi thôi.
”
Đỗ Minh Nguyệt đi theo Lâm Hoàng Phong vào trong xe, khi xe dừng lại đã đến quán bar “Night Club”.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người dừng lại trước một phòng riêng, cửa vừa mở ra, Đỗ Minh Nguyệt lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên.
“Cậu chủ Phong, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
” Một giọng nam tức giận vang lên, khiến Đỗ Minh Nguyệt toàn thân nổi da gà.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang màu đen đang dựa vào sô pha, tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp.
Đỗ Minh Nguyệt giữ nguyên nét mặt cương nghị, trong lòng thầm kinh ngạc, người đàn ông này cùng với giọng nói và ngoại hình của anh ta thật khác xa một trời một vực.
“Nếu anh còn dám nói như vậy, Hoàng Phong sẽ cho anh một trận.
” Bỗng một giọng nữ đanh thép vang lên.
Người phụ nữ tóc ngắn tiến lại gần Lâm Hoàng Phong, ánh mắt chạm phải Đỗ Minh Nguyệt, con ngươi liền lập tức co rút: