Bà nội Lâm dường như không tin lời ông ta nói, bà quay đầu nhìn thoáng qua thím Trương.
Thím Trương bất lực dùng hai tay ôm ngực, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn bà.
Nhìn bộ dạng của bà ta, bà nội Lâm cũng biết sự thật là gì.
Bà nở nụ cười, nụ cười mang theo vẻ buồn bã.
Lâm Chí Khanh nhìn dáng vẻ này của bà cụ, trong mắt ông ta không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Bà nội Lâm à, bà nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lâm thị lâu lắm rồi, đã đến lúc nên đổi người rồi đấy."
Vừa dứt lời, ông ta vẫy vẫy tay, người đàn ông mặc đồ vest phía sau bèn bước lên phía trước!
Người đó đặt một bản hợp đồng trước mặt bà, Bà nội Lâm nhìn bản hợp đồng kia, vẻ mặt tràn đầy tức giận đẩy nó ra.
"Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ chuyển nhượng cổ phần cho anh đâu!"
Lâm Chí Khanh nghe bà nói như vậy, dường như không tức giận chút nào.
"Bà nội Lâm, bà đã thành ra thế này mà còn kiên trì làm gì? Thực ra, tôi chỉ muốn bà biết điều hơn một chút.
Nếu bà cứ như thế, tôi chỉ có thể dùng sức thôi!"
"Anh muốn làm gì?" Bà nội Lâm đột nhiên mở to hai mắt.
"Tôi muốn làm gì?" Lâm Chí Khanh đứng lên, sau đó dùng sức nắm chặt tay bà.
"Bà nội Lâm, tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Bà nghĩ mấy năm nay tôi nhẫn nhịn là vì cái gì, chính là vì muốn chiếm đoạt tập đoàn Lâm thị.
Tôi còn phải hết sức cảm ơn bà, nếu như không có bà, tập đoàn Lâm thị cũng không có được thành tích như ngày hôm nay!"
Lâm Chí Khanh nói rất nhiều lời, cuối cùng ấn tay bà lên dấu đỏ!
Bà nội Lâm không muốn, nhưng bà chẳng còn sức lực để thoát khỏi ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn dấu tay của chính mình được lăn xuống.
Nhìn dấu tay này, trong mắt Bà nội Lâm hiện lên vẻ tuyệt vọng!
Ngược lại, Lâm Chí Khanh cảm thấy hả hê vô cùng.
Lúc này đây, cuối cùng ông ta đã giành được tập đoàn Lâm thị.
"Ha ha ha, cuối cùng tập đoàn Lâm thị đã là của tôi.
Ha ha!"
Nhìn ông ta vui vẻ như thế, Bà nội Lâm gắt gao nhìn ông ta đăm đăm: "Lâm Chí Khanh, anh làm vậy sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng?" Lâm Chí Khanh đột nhiên dừng cười: "Tôi không tin cái gọi là báo ứng! Nếu như có báo ứng, cũng nên là các người."
Đã giành được thứ mình muốn, Lâm Chí Khanh chẳng muốn lãng phí thời gian ở lại chỗ này nữa.
Nhìn thím Trương ở bên cạnh, ông ta cười nói: "Hãy chăm sóc bà nội Lâm thật tốt, nếu xảy ra sai sót gì, bà tự biết hậu quả là gì rồi đấy!"
Cả người thím Trương run rẩy, sau cùng cũng thốt ra một câu: "Dạ, cậu hai."
Sau khi Lâm Chí Khanh đi rồi, thím Trương nhìn Bà nội Lâm bằng vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
"Bà chủ, bà không sao chứ?"
Nói xong, bà ta muốn tiến lên đỡ bà.
Bà nội Lâm hất tay bà ta ra, tuy rằng bà ngã bệnh nhưng khí thế vẫn chưa giảm chút nào.
"Cô đi đi, chỗ của tôi không chứa nổi cô!"
Thím Trương nghe xong, lập tức quỳ gối xuống đất.
"Bà chủ, tôi thực sự hết cách rồi.
Bà chủ, tôi biết tôi đáng chết, nhưng cháu gái của tôi cũng không có tội tình gì!"
Bà ta liên tục dập đầu rất mạnh, trên trán đỏ lên hết.
Bà nội Lâm thấy bà ta làm vậy, trong lòng bà có chút mềm lòng, dẫu sao thím Trương đã theo bà mấy chục năm, bà đương nhiên sẽ niệm tình cũ.
Nếu bà sớm biết rằng thằng khốn Lâm Chí Khanh là một mầm họa, bà sẽ không nhận nuôi cậu ta.
Bà nội Lâm bỗng nhiên ho khan kịch liệt và phun ra một ngụm máu, sau đó rơi vào hôn mê.
Thím Trương nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng bà ta rất sốt ruột.
Thế nhưng lúc này bà ta biết gọi cho ai đây, đúng rồi, gọi cho cậu cả Hoàng Phong!
Nghĩ tới đây, bà tức tội gọi ngay cho Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong đang ăn cơm trưa với Đỗ Minh Nguyệt.
Sau khi bắt máy, anh nghe thấy giọng nói lo lắng của thím Trương.
"Cậu Hoàng Phong, cậu mau tới nhà họ Lâm một chuyến.
Bà Lâm xảy ra chuyện rồi!"
Lâm Hoàng Phong vừa nghe bà nội xảy ra chuyện, anh lập tức đứng bật dậy.
"Bà nội bị sao vậy?"
Thím Trương chẳng biết nên giải thích với cậu ấy