Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị, Tiêu Hồng Quang vẫn ở bên cạnh anh, khi nhìn thấy Tiêu Hồng Quang, anh đột nhiên bật cười.
"Tôi đã không còn là tổng giám đốc của nơi này, anh đi theo tôi cũng vô ích!"
Nghe vậy Tiêu Hồng Quang cũng cười theo.
"Quan hệ của tôi và anh tốt như vậy, theo anh thì, bọn họ sẽ còn trọng dụng tôi sao?"
Lâm Hoàng Phong nghe anh nói như thế, lập tức nhướng mày nhìn anh, "Anh đang oán trách tôi?"
Tiêu Hồng Quang: "Xem như vậy đi!"
Lâm Hoàng Phong: "..."
Bây giờ họ dường như không còn là mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới nữa mà giống như hai người anh em tốt.
Các phóng viên ngoài cửa đều đang ngồi xổm đợi bọn họ, không biết là ai hô lên:
"Cậu Phong ra rồi!"
Sau đó một nhóm người tràn ra, Lâm Hoàng Phong nhìn những phóng viên này liền thấy đau đầu.
"Những người này lại tới đây!"
Tiêu Hồng Quang nhìn bộ dạng xấu hổ của anh, đề nghị: "Đi cửa sau đi sếp!"
“Tôi không còn là sếp của anh nữa!” Lâm Hoàng Phong nhắc nhở.
Tiêu Hồng Quang không có phản bác mà chỉ im lặng!
Lâm Hoàng Phong rời đi bằng cửa sau, mặc dù có phóng viên nhưng Tiêu Hồng Quang vẫn không ngừng che chắn cho anh.
Vì vậy những người đó hoàn toàn không thấy Lâm Hoàng Phong xuất hiện.
Sau khi rời đi, điện thoại di động của Lâm Hoàng Phong lập tức vang lên.
Anh liếc nhìn, trong tích tắc ánh mắt anh dịu đi rất nhiều.
"Hoàng Phong, anh đang ở đâu thế? Bà nội tỉnh lại rồi!"
Ngay khi Lâm Hoàng Phong nghe thấy bà nội Lâm đã tỉnh lại, liền lập tức nói: "Em ở đó chờ anh, anh về ngay đây!"
Lâm Hoàng Phong vội vàng đến bệnh viện thì nhìn thấy bà Lâm đang ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng liền thả lỏng.
Anh bước đến bên bà, nắm tay bà nói: "Bà ơi, bà thực sự làm cháu sợ chết khiếp đấy!"
Bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì nhanh chóng hỏi về công ty của anh!
Lâm Hoàng Phong im lặng, không biết phải nói thế nào.
Bà nội Lâm là ai? Chỉ cần nhìn thoáng qua là bà có thể biết được trong lòng anh có chuyện!
"Công ty xảy ra chuyện gì sao? Nói cho bà nội biết đi!"
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ, cuối cùng nói với bà nội Lâm những gì đã xảy ra.
Không ngờ sau khi nghe những điều này bà nội Lâm lại ho dữ dội, Lâm Hoàng Phong sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ bà!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đỗ Minh Nguyệt lập tức đưa cho bà cốc nước trên bàn!
Bà nội Lâm uống một chút nước mới cảm thấy dễ chịu hơn.
"Đáng lẽ năm ấy bà không nên đưa tên ác độc kia trở lại nhà họ Lâm, khụ khụ khụ..."
“Bà nội, đừng nói nữa, con nhất định sẽ lấy lại Lâm thị!” Lâm Hoàng Phong siết chặt tay bên hông.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Lâm Hoàng Phong thì biết rằng anh đang cố kìm chế vì hiện giờ anh không thể làm được gì!
Lâm Mộc Giai biết được bà nội Lâm bị ốm, chiều hôm đó liền đến thăm bệnh!
Nhìn thấy bà ấy yếu đuối như vậy, đôi mắt Lâm Mộc Giai rưng rưng!
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Lâm Mộc Giai nghẹn ngào hỏi.
Hoàng Hạo Trạch đứng sau lưng bà ấy, tựa hồ muốn an ủi bà ấy nhưng lại không biết nói thế nào!
Bà nội Lâm ho khan một tiếng: "Mẹ không sao!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên phát bệnh!"
Lâm Mộc Giai vẫn rất lo lắng, trong điện thoại Lâm Hoàng Phong không nói rõ, chỉ là bà bị ốm nên bà ấy vội vàng chạy tới!
Bà nội Lâm quay đầu lại, hiển nhiên bà không muốn nhắc tới chuyện này.
Lúc này, bóng dáng của thím Trương đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi nhìn thấy bà nội Lâm, bà ta lập tức quỳ xuống trước mặt bà.
"Bà Lâm, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, bà có thể đánh mắng tôi thế nào cũng được!"
Bà nội Lâm liếc bà ta một cái, sau đó quay đầu lại, mặc kệ bà ta!
Lâm Mộc Giai nhìn thấy thím Trương thì hỏi lớn, "Thím Trương, thím nói cho tôi đã