Đỗ Minh Nguyệt thấy bộ dạng của Dư Hồng Thu không khỏi buồn cười, ôm lấy cô ấy.
"Cái gì đấy? Tớ vừa tới liền nói mấy lời làm bộ làm tịch này!"
Dư Hồng Thu đẩy cô ra, mặt đầy bất mãn.
"Tớ lo cho cậu mà cậu còn ghét bỏ tớ nữa!"
Chị Cảnh ở bên cạnh mỉm cười, xem ra tình cảm của hai người họ không chỉ tốt bình thường thôi đâu.
Thúy Hân không nhìn nổi nữa, sờ vào cánh tay đang nổi da gà của mình: "Được rồi được rồi, hai người đừng có làm bộ làm tịch nữa!"
Dư Hồng Thu bật cười khiến Đỗ Minh Nguyệt cũng cười theo.
Bốn người đi dùng bữa, lúc này mới hỏi về chuyện của Lâm Hoàng Phong.
"Cậu không biết đâu, khi tổng giám đốc Phong đi, tớ lo lắng cho cậu nhất đấy!"
"Sao? Sợ tớ nghĩ quẩn à?" Đỗ Minh Nguyệt cười nói.
"Không phải!" Dư Hồng Thu xua tay: "Tớ sợ cậu muốn ly hôn rồi đi bước nữa!"
"Xì!" Thúy Hân bật cười sau khi nghe thấy.
Đỗ Minh Nguyệt hung dữ lười cô ấy: "Hóa ra trong lòng cậu, tớ là một người như vậy?"
"Không phải không phải!" Dư Hồng Thu vội vàng xin lỗi!
Bốn người ăn xong thì không về nhà vội mà đi ra phố dạo.
Cứ đi như vậy rồi bỗng thấy cảnh một tên côn đồ đang trêu ghẹo một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó cũng đã uống say, tóc rối bù xù, tựa mình vào góc tường xập xệ, không nhìn rõ được bộ dạng.
Bọn họ cũng chỉ liếc nhìn một cái chứ không định ở lâu.
Nhưng người phụ nữ say rượu đó đột nhiên hất tay tên côn đồ kia ra, để lộ ra gương mặt hốc hác.
Cô ta chỉ ra đường lớn, lạnh lùng nói: "Cút cho tao!"
Đôi mắt sắc bén của Dư Hồng Thu chỉ định liếc nhìn một cái nhưng nhìn rồi lại không thể tin được.
"Đây không phải là thư ký Ngọc sao? Sao cô ta lại ở đây?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy nói như vậy, lập tức nhìn sang.
Đúng là Trần Như Ngọc mà, sao cô ta lại ở đây.
Mặc dù đã tiều tụy đi rất nhiều nhưng gương mặt của Trần Như Ngọc vẫn xinh đẹp như xưa.
Những tên côn đồ đó bị thu hút bởi dáng vẻ này của cô ta, ngay lập tức nhìn nhau cười.
"Ô, trông cũng xinh đấy nhỉ, có muốn đi chơi với mấy anh không?" Nói xong, bọn họ liền đưa tay ra nâng cằm cô ta lên.
Trần Như Ngọc hất tay hắn ta ra, vẻ mặt cô ta vô cùng chán ghét: "Tao nói mày cút đi.
Mày là cái thá gì, cũng không soi mình vào trong nước tiểu xem xem."
Đám côn đồ lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe thấy cô ta nói như vậy, chúng bước đến kéo lấy tóc cô ta.
"Vậy mày là cái thá gì hả con đàn bà thối tha!"
Bọn họ thấy cảnh này, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi Đỗ Minh Nguyệt hỏi: "Hay là lên giúp cô ta đi?"
Ba người còn lại không nói gì, ngầm đồng ý.
Lúc này, Dư Hồng Thu đột nhiên cầm điện thoại lên hét lớn: "Alo cảnh sát phải không? Ở đây có người sắp đánh nhau, các anh mau đến đây đi!"
Mấy tên côn đồ nghe thấy tiếng động, lập tức lo lắng nhìn sang.
Thấy bọn họ đang nhìn chúng, biết bọn họ đang nói đến chúng nên lập tức lùi lại mấy bước.
"Làm sao đây đại ca?" Tên côn đồ đằng sau hắn ta nói.
Tên đó bất mãn nhìn chằm chằm Trần Như Ngọc, giận dữ nói: "Còn sao nữa, chúng ta đi!"
Thấy mấy tên côn đồ bỏ đi rồi nhóm Đỗ Minh Nguyệt mới đến bên cạnh Trần Như Ngọc.
Trần Như Ngọc đã say, cô ta ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi bỗng cười khẩy.
"Sao hả Đỗ Minh Nguyệt, cô đến xem trò cười của tôi à?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, trả lời một cách bình tĩnh: "Cô nghĩ nhiều rồi!"
Trần Như Ngọc cười lớn: "Vậy cô đang làm cái gì đây? Cứu tôi sao, tôi không cần!"
Dư Hồng Thu không kiềm được tức giận khi nghe những gì cô ta nói.
"Cô sao vậy? Bọn tôi tốt bụng cứu cô, cô không cảm kích thì thôi đi!"
Trần Như Ngọc liếc nhìn Dư Hồng Thu, cô ta không nói gì mà chỉ đẩy bọn họ ra rồi tiếp tục lảo đảo đi về phía trước!
Nhìn bóng lưng của cô ta, Đỗ Minh Nguyệt thấy hơi lo lắng, còn Dư Hồng Thu lại liếc nhìn bóng lưng