Cô nhìn chiếc nhẫn, chợt nhớ đến hình ảnh lúc cô mua chiếc nhẫn, nước mắt cô lại lần nữa như vỡ đê.
Cô tháo chiếc nhẫn xuống và đặt nó lên bàn.
“Xin lỗi Hoàng Phong, em không thể ở bên anh nữa!”.
Đam Mỹ H Văn
Cô thu dọn mọi thứ xong, cứ ngồi như vậy.
Đến nửa đêm, cô mới cầm vali của mình lên.
Phòng khách rất im lặng, má Ngô đã ngủ rồi, cô bước đi thật khẽ khàng.
Khi cô rời đi, cô quay người nhìn thoáng qua căn nhà mình đã từng ở.
Cuối cùng, cô rời khỏi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng hình cô lộ ra vẻ thê lương.
Đoạn ghi âm của Trần Như Ngọc đưa rất có tác dụng, những cổ đông kia không ngờ rằng hai người họ dám bán tập đoàn Lâm thị, bọn họ là những người đầu tiên không đồng ý.
“Ngay từ đầu tôi đã nói, Lâm Hiên Hữu chẳng phải hạng tốt lành.
Ông nhìn xem, bây giờ công ty biến thành nông nỗi gì?”
“Giờ nói những điều này thì có ích lợi gì?”
Bà nội Lâm nhìn bọn họ thảo luận, nét mặt vẫn không thay đổi.
Ngược lại, bà đưa mắt nhìn cổ đông Vương.
“Cổ đông Vương, ông là người đứng đằng sau giật dây chuyện của La Nghĩa, tôi nói không sai chứ?”
Bà nội Lâm vừa xong, mọi người đều dời mắt nhìn cổ đông Vương
“Chuyện của La Nghĩa? Chuyện của La Nghĩa là chuyện gì?”
“Ông định ở đây gạt chúng tôi nữa sao?”
Cổ đông Vương nhìn bà nội Lâm, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi.
Ông ta biết bà đang uy hiếp ông ta.
Thậm chí, bà còn biết chuyện của La Nghĩa do ai đứng sau giở trò.
Mặc dù bà nội Lâm đã lớn tuổi, nhưng trong lòng bà vẫn sáng như gương.
Thật ra bà đã sớm biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong thời khắc quan trọng, giữ người này lại vẫn có tác dụng.
“Không sao, đã lâu rồi tôi và ông chưa nói chuyện phiếm để ông nhớ ra ai mới người có công với tập đoàn Lâm thị.”
Bà chỉ muốn quất bọn họ một trận, thực sự nghĩ rằng bà già cả cẩm lẩm rồi sao.
Không cho bọn họ chút sắc mặt, họ sẽ trèo lên đầu lên cổ bạn.
“Phải, phải, phải.
Tôi và bà Lâm đã lâu rồi chưa nói chuyện, đây chẳng phải đang nói đùa một chút thôi sao?” Cổ đông Vương cũng thuận thế mà nói.
Mặc dù trong lòng nhóm cổ đông hơi không vui, nhưng chẳng có ai dám thô lỗ ở trước mặt bà nội Lâm.
“Các ông nói xem, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Bà nội Lâm hỏi bằng giọng điệu không nhanh không chậm.
“Bây giờ còn làm thế nào nữa, tất nhiên phải giành tập đoàn Lâm thị về rồi.”
“Giành về để cho Hoàng Phong quản lý, lần này chúng tôi sẽ không có bất kì lời oán trách nào hết.”
Lâm Hoàng Phong đứng ở một bên không có bất kì phản ứng nào, bà nội Lâm liếc nhìn anh một cái và bà hiểu suy nghĩ trong mắt anh.
“Các người thổi nhạc hay thật đấy, lúc trước mấy người đuổi Hoàng Phong đi, giờ lại năn nỉ chờ mong thằng bé quay về.
Sao nào, các người coi chúng tôi như khỉ để đùa bỡn hả?”
Bà nội Lâm nghiêm khắc quát lớn, những người đó tức thì lộ ra vẻ mặt áy náy.
“Bà nói rất đúng, trước kia chúng tôi có mắt như mù, là lỗi của chúng tôi.
Chúng tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi.”
Nghe họ nói thế, sắc mặt bà nội Lâm mới khá hơn một chút.
Cứ như vậy, cuộc họp này cuối cùng đã quyết định bãi nhiệm chức vụ của Lâm Hiên Hữu.
Khi trở về, bà nội Lâm ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi một lúc lâu sau mới nghe bà lên tiếng hỏi:
“Bụng con bé thế nào rồi? Sao lâu như vậy vẫn chưa có tin tức?”
Lâm Hoàng Phong cúi đầu, cung kính đáp: “Bà nội ơi, sức khỏe của Minh Nguyệt không tốt lắm, nên chuyện có con, tạm thời con cũng chưa gấp.”
Sau khi nghe xong, bà nội Lâm hừ lạnh một tiếng nói: “Con chưa gấp nhưng không có nghĩa là bà không vội.
Bà nghe Trần Như Ngọc nói cô ta đã có thai.”
Tin tức này khiến Lâm Hoàng Phong sửng sốt, kế đó vội vàng hỏi: “Bà nội, Trần Như Ngọc đến tìm bà nói gì hả?”
Bà nội Lâm không thể không đưa giả thuyết: “Cô ta có thai, đứa bé là của con?”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày: