5 năm sau...!
Dưới tòa nhà cao tầng to lớn có những chậu cây xanh được bày biện xung quanh.
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ xuất hiện tiếp đến là đôi mắt trong veo của một cô bé.
Cô bé đang quay qua quay lại, dường như đang điều tra tin tức gì đó.
Thấy không còn người nữa, cô bé khuya bàn tay nhỏ của mình.
“Mẹ ơi, không có ai nữa, mau ra đi!” Cô bé cố ý hạ giọng, càng khiến cô bé thêm phần đáng yêu.
Lúc này, một cái đầu nhỏ nữa đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô bé, hai mắt sáng ngời đảo quanh: "Thật sự không có ai chứ?"
Cô bé gật đầu khiến hai bím tóc nhỏ của cô cũng vì vậy mà chuyển động theo.
“Đúng rồi mẹ ơi, mẹ không tin con à?"
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng vén tóc rồi đứng dậy với vẻ thận trọng.
“Nếu để chú An của con phát hiện ra, chúng ta sẽ không thể đi đâu được nữa!” Cô thuận thế bế cô bé lên.
Cô bé này rất dễ thương tựa như được tạc ra từ hồng ngọc vậy, đôi mắt cô to tròn linh hoạt như biết nói.
"Mẹ ơi, mẹ không thích chú An sao? Nhưng chú An đối xử rất tốt với con!" Thanh Vy nghiêng đầu nói.
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, nghĩ rằng Chu Thành An thực sự đối xử tốt với cô, cũng bởi vì quá tốt nên cô không cách nào để đáp lại tình cảm của anh.
Cô đưa tay xoa cái mũi nhỏ của cô bé, cô không có ý định giải thích quá nhiều với cô bé.
"Mẹ thích chứ, nhưng không phải kiểu thích đó đâu!"
Đỗ Thanh Vy giả vờ suy nghĩ miên man nhưng không nghĩ ra được điều gì nên cô buộc phải từ bỏ ý nghĩ kia.
“Thôi bỏ đi, dù sao con cũng thích chú An rất nhiều, nếu chú ấy là ba của con thì tốt biết bao!” Đỗ Thanh Vy bật cười để lộ ra hai hạt gạo bé xinh trên khóe môi.
Ba, từ này lại thêm một lần nữa xuất hiện, Đỗ Minh Nguyệt lấy tay sờ trán, không định giải thích quá nhiều với cô bé.
"Mau đi thôi, hôm nay thật không dễ dàng gì mới trốn việc được để cùng con đón sinh nhật!"
Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của Thanh Vy, cô đã sinh ra cô bé ở thành phố này và cô sẽ không bao giờ quên rằng trong đêm giông bão đó, trong cơn đau đớn, cô đã luôn gọi tên Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong, cái tên này hiện lên trong đầu cô khiến cô sững sờ trong giây lát.
.
Xin hãy đọc truyện tại # TRÙMTRUYỆ N.v n #
Ngay sau đó cô liền lắc đầu, vẻ mặt hơi chùng xuống nói: "Được rồi, mau đi thôi!"
Dù không hài lòng nhưng Đỗ Thanh Vy vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Trên đường rời đi, Đỗ Thanh Vy nắm lấy tay Đỗ Minh Nguyệt bằng bàn tay nhỏ bé của cô bé, khuôn mặt nũng nịu trông thật dễ thương.
"Mẹ ơi, mẹ nói xem nếu chú An làm ba của con thì có được không?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong liền vuốt trán, đau đầu nghĩ: Tiểu quỷ này lại đến rồi.
Đỗ Thanh Vy vẫn tiếp tục nài nỉ: "Để chú An làm ba con đi được không mẹ?"
Đỗ Minh Nguyệt: “...”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn thảo luận về chủ đề này nữa, đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi với Đỗ Thanh Vy.
Cô ngồi xuống, ôm lấy Đỗ Thanh Vy và nói: "Thanh Vy, là mẹ có lỗi với con."
Đôi mắt to tròn của Đỗ Thanh Vy chợt lóe lên, cô bé ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt, vỗ về cô, nói một cách rất hiểu chuyện.
"Mẹ, mẹ không làm gì có lỗi với con cả, vì cái gia đình kia, mẹ thực sự đã phải trả giá rất nhiều rồi."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng mềm nhũn, đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, nói cho cùng thì cũng là một chuyện bi thương.
Cô chạm vào má của Đỗ Thanh Vy và nhẹ nhàng nói: "Bé ngoan, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta đi chơi nhé, được không nào?"
Đỗ Thanh Vy gật gật đầu.
Kết quả vừa ra ngoài được vài trăm mét liền thấy xe của Chu Thành An xuất hiện.
Anh dừng xe lại bên họ rồi hạ kính cửa xe xuống, anh ấy