Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Đỗ Thanh Vy, như thể đang dùng ánh mắt hỏi cô bé.
Đỗ Thanh Vy cũng đang nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hai người dùng ánh mắt để trao đổi.
“Con gặp một cô bé dễ thương như vậy ở đâu vậy?” Đỗ Minh Nguyệt khẽ thúc cùi chỏ!
Đỗ Thanh Vy đảo mắt, rồi thì thầm vào tai cô: "Mẹ ơi, nó là con trai!"
Nghe xong, "cô bé" vùi đầu xuống thấp hơn.
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, và có chút hụt hẫng, "Con… con trai?"
Đỗ Thanh Vy gật đầu, sở dĩ cậu ấy đi theo cô bé là vì những người khác luôn thích bắt nạt cậu, nói rằng con trai sao lại luôn mặc đồ con gái đó!
Khi Đỗ Thanh Vy nhìn thấy cảnh đó, cô bé thản nhiên đe dọa vài câu, mấy đứa nhỏ ấy lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Sau đó cậu ấy đã đi theo cô bé!
Đỗ Thanh Vy cũng không nỡ đuổi cậu ta đi, nhưng luôn đi theo cô bé cũng không phải là cách hay.
Ai biết đi theo cả đoạn đường, lại theo ra tận cửa.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy chạnh lòng khi nhìn xuống cái đầu đang cúi gằm kia.
Cô đưa tay sờ sờ đầu cậu, cười hỏi: "Cháu tên là gì?"
Cậu nhóc vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu, sắc mặt sáng ngời nhìn cô!
“Tên cháu là Từ Lâm!” Cậu bé rất ngoan ngoãn đáp lời.
Bởi vì cậu mặc quần áo của con gái, cô cảm thấy rất dễ thương, khiến trái tim của Đỗ Minh Nguyệt tan chảy.
Quả nhiên trẻ con là đáng yêu nhất!
Cô ngồi xuống, nhìn cậu và hỏi: "Sao cháu lại mặc bộ quần áo này, cháu có thích không?"
Từ Lâm lắc đầu, rồi nói nhỏ: "Mẹ cháu bắt cháu mặc nó.
Mẹ nói, mẹ thích cháu mặc thế này!"
Khi Đỗ Minh Nguyệt nghe cậu nói điều này, cô không thể không nghĩ đến một số bậc cha mẹ chỉ thích mặc đồ cho con trai của họ như con gái.
Cô luôn cảm thấy thói quen này không tốt cho thể chất và tinh thần của trẻ.
“Nhưng cháu không nghĩ điều này hơi kỳ lạ sao?” Đỗ Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.
Từ Lâm xoa xoa góc váy, trên mặt cảm thấy có chút xấu hổ, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Nhưng nếu cháu không mặc, mẹ sẽ đánh cháu! Mẹ đánh nhiều lắm!"
Nói xong, cậu ôm đầu như thể nhìn thấy một điều gì đó khủng khiếp.
Đỗ Minh Nguyệt có chút đau lòng mà nhìn cậu, bước tới ôm lấy cậu, nhẹ giọng an ủi: "Thôi cháu đừng nghĩ nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!"
Từ Lâm nghe cô nói lời này có chút cảm khái, thân thể nhỏ nhắn không khỏi run lên!
Đỗ Minh Nguyệt tự nghĩ mình nên nói chuyện với mẹ của đứa trẻ, nếu không sớm muộn gì đứa trẻ cũng có bóng ma tâm lý.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng phanh gấp, cửa xe mở ra, một người phụ nữ loạng choạng bước xuống.
Không nói một lời, cô ta đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra, đau lòng hét lên: "Cô tránh xa bé Dung của tôi ra!"
Đỗ Minh Nguyệt bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, xoa mông, tự hỏi tại sao lại là bé Dung mà không phải Từ Lâm?
Khi Đỗ Thanh Vy nhìn thấy mẹ mình bị ai đó xô đẩy, cô bé tự nhiên không vui, tức giận nói: "Cô đẩy mẹ cháu làm gì!"
Người phụ nữ sắc mặt rất nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm dưới mắt lộ rõ.
Cái dáng vẻ hốc hác này thoạt nhìn có gì đó bệnh hoạn!
Từ Lâm được cô ta ôm trên tay, trên mặt đều là dáng vẻ sợ hãi.
Đỗ Minh Nguyệt hơi bối rối, sau đó cô thấy người phụ nữ quay đầu lại ôm cậu bé kia.
"Bé Dung, đừng sợ, mẹ đến rồi!"
Thân thể Từ Lâm run lên, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ là nhẹ giọng kêu lên: "Mẹ,